Trong lòng An Bình Hầu gia đắm chìm sung sướng, lần này Sở Sở thú tội làm trong lòng hắn an tâm không ít, Sở Sở nói không sai, nhiều năm như vậy có một số việc hắn nên buông xuôi, cần gì phải phòng bị nữ nhân mềm yếu, còn hành hạ chính mình đây?
"Ta muốn nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất trên cõi đời này." An Bình Hầu gia nỉ non bên tai Tam phu nhân, thanh âm mặc dù rất êm ái nhưng kiên định.
Trước kia không làm bởi vì hắn sợ Sở Sở giả tạo.
"Sở Sở chỉ nguyện ở bên người lão gia là tốt rồi, lão gia yêu thương nhi tử cùng nữ nhi của chúng ta Sở Sở liền hài lòng."
Thanh âm Tam phu nhân dịu dàng như nước, lại khôi phục một dạng ôn nhu, thanh tao lịch sự, càng ôm chặt thân thể An Bình Hầu gia, hấp thu ấm áp trên người hắn.
Sở Sở... Thanh âm An Bình Hầu gia bỗng mất tiếng, trong ngực ôm nữ nhân mình yêu nhất, giờ phút này thân thể hai người ma sát cùng lời bày tỏ của Sở Sở An Bình Hầu gia sao có thể chịu được?
Cho dù bọn họ đã có hai đứa con, hắn đối với thân thể nàng vẫn không ngừng khát vọng.
cảm giác được vật bên hông mình, Sở Sở nhíu mày một cái, vùi mình trong ngực An Bình Hầu gia hắn tự nhiên không phát hiện ra cái gì, nghĩ đến cái gì hai mắt Sở Sở liền lóe sáng,
"lão gia, đêm qua sao Sở Sở lại xuất hiện trong phòng lão gia a? Ta nhớ rõ ràng đêm qua Ngũ phu nhân tới tìm ta, sau đó cái gì ta cũng không nhớ cả."
Thân thể nam nhân nàng đang ôm bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt trầm xuống, mới vừa rồi hắn quên mất, đêm qua hai thị vệ đem Sở Sở tới hai mi nàng nhí chặt một chỗ, không nghi ngờ chút nào, để Sở Sở hôn mê, thậm chí mang Sở Sở tới nào không có người nhất định là Tần Song Ngọc.
"Hừ! nữ nhân kia, ta phải giết nàng ta để chấm dứt hậu họa." An Binh Hầu gia cau có quát lên, bản thân hắn giờ đây đối với Sở Sở là tự trách và áy náy, nếu mình không đống ý để nàng cùng người khác tới Thiên Linh Tự, như vậy cũng không cho Tần Song ngọc cơ hội để đối phó Sở Sở, hắn lại đồng ý, bây giờ nghĩ lại hắn thật phải xin lỗi Sở Sở, như vậy đem nàng đặt vào trong nguy hiểm.
Lão gia... Tam phu nhân cảm nhận được cơn giận của hắn, cũng là kéo hắn lại,
"Lão gia, nàng ấy là thiếp của người, huống chi đêm qua nàng ta cũng không làm gì ta."
"Không làm gì nàng? Nếu hôm nay ta không tới Thiên Linh Tự, nàng hôn mê ở bên ngoài không ai phát hiện, cả đêm bị lạnh xâm nhập, thân thể của nàng chịu đựng được sao?"
An Bình Hầu gia thương yêu nhìn Tam phu nhân, nàng cùng đời vô tranh, dịu dàng lịch sự, bộ dạng làm tim hắn xúc động, giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt như ngọc của nàng, dịu dàng mở miệng, "Sở Sở, nàng chính là quá thiện lương, nàng ta đối với nàng tâm địa như vậy, nàng lại nói đỡ vì nàng ta, các nàng ấy nếu giống nàng một loại hiền huệ(phụ nữ có đức hạnh, hiền lành), ta liền thỏa mãn, nhưng là..... Nàng ta có tâm tư đụng trên người nàng, lần này ta tuyệt đối không bỏ qua cho nàng ta!Lão gia...
"Tam phu nhân khẽ cau mày."Chuyện này nàng nghe ta, nàng không cần để ý nhiều, hết thảy đều giao cho ta.
"An Bình Hầu gia nắm chặt tay nàng, trong lòng đã hạ quyết định."Lão gia,.... ta biết, người là vì ta mà suy nghĩ, lão gia, Sở Sở như thế nào có được phu quân như người, phải chăng là phúc khí ba đời của Sở Sở." Tam phu nhân nhào vào trong ngực An Bình Hầu gia, đáy mắt xẹt qua chút, nghĩ đến chuyện hôm qua phải chăng kịch hay cũng sắp lên sân.
Tần Song Ngọc, này không trách được ta ngoan, đây là ngươi muốn đụng vào ta, ta bất quá là gậy ông đập lưng ông thôi.
An Bình Hầu gia mang theo Tam phu nhân ra khỏi gian phòng, thẳng đến gian phòng của Tần Song Ngọc, đêm qua người nhà chùa đưa nữ quyến An Bình Hầu phủ an bày sương phòng trong cùng một nhà, An Bình Hầu gia vừa xuất hiện đúng lúc gặp Đại phu nhân, Lục phu nhân cùng An Ninh mới ra khỏi cửa.
"Lão gia, sao người lại tới đây?"
Hiển nhiên không chỉ Đại phu nhân mở miệng hỏi thăm mà tất cả mọi người ở đây đều hết sức kinh ngạc, hôm qua lúc các nàng đi rõ ràng lão gia nói người có chuyện không thể bồi các nàng đi chùa nhưng sao hôm nay... đây là loại tình huống gì?
ĐẠi phu nhân nhìn Tam phu nhân sau lưng lão gia, thân thể đột nhiên ngẩn ra, nàng ta sao ở chỗ này? Nàng ta không phải là cũng.... Nghĩ đến mưu kế của Tần Song Ngọc, trong thời gian này không biết đã có chuyện gì xảy ra?
Nghĩ tới điều có thể, sắc mặt Đại phu nhân trắng bạch hơn mấy phần, phản ứng nhỏ của Đại phu nhân vẫn rơi vào mắt Tam phu nhân, Tam phu nhân nhìn xuống trong lòng liền hiểu rõ, thì ra là, Đại phu nhân cũng biết hành động Tam phu nhân đêm qua a, chẳng qua nàng ta không biết nàng không phải người tham dự.
Trong mấy người An Ninh nhìn thấy An Bình Hầu gia xuất hiện có chút kinh ngạc sau liền như cũ bất động thanh sắc, nghĩ đến chuyện đêm qua nhìn thấy, an Ninh không khỏi nhìn Tam phu nhân nhiều hơn một chút, nàng ta lúc này dịu dàng như nước thuận theo ở bên cạnh an Bình Hầu gia, hoàn toàn lệ thuộc vào nam nhân của mình, An nInh có chút hoài nghi Tam phu nhân mình nhìn thấy đêm qua phải chăng chỉ là ảo giác.
Tam phu nhân hành động sợ là cao tay hơn tất cả nữ nhân trong An Bình Hầu phủ a! An Bình Hầu gia không hay biết nữ nhân mình yêu mến có mang bí mật?
Giờ phút này An Ninh hứng thú với lựa chọn mới, trực giác của nàng nói rằng nếu dùng Tam phu nhân đả kích An Bình Hầu gia so với bất kì phương pháp nào đều hữu ích hơn thảy.
Tần Song Ngọc đâu?
An Bình Hầu gia hướng Đại phu nhân hỏi thăm, càng không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, bộ mặt tức giận, khí thế hung hăng thật giống có người mắc nợ hắn.
Đại phu nhân cố gắng bình tĩnh,
"Chúng ta cũng mới ra không có thấy Ngũ muội đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!