Chương 12: Giết nàng ta, tự bảo vệ mình

Hoàng hậu nương nương hạ lệnh tiếp tục soát người, Ngân Sương cô cô liền tiếp tục bận rộn , An Ninh bình tĩnh ngồi trở lại ở chỗ của mình, chờ đợi kịch hay mở màn .

Còn An Như Yên trong lòng lại tràn ngập không cam lòng, thủy chung vẫn nghĩ không ra vì sao rõ ràng bên trong túi gấm kia phải chứa huyết ngọc thế mà bây giờ lại là một khối ngọc bội khác, càng thêm buồn bực là An Ninh vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, lại còn làm cho nàng bị đuối lí ở trước mặt hoàng hậu nương nương , nàng đã từng muốn hoài nghi là An Ninh cố ý, nhưng là, xem bộ dáng đơn thuần của nàng ta, thì liền phủ định ngay cái ý tưởng này, An Ninh nếu là thật sự có cái ý tứ này, cũng không đến mức bị các nàng đùa bỡn lâu như vậy!

Nàng đã quá tự đại, cũng là quá xem thường An Ninh hiện tại, không biết rằng, hết thảy đều đang bị người mà nàng xem không ra gì kia khống chế trong lòng bàn tay !

"Ngươi nói xem, đây là cái gì?"

Giọng nói của Ngân Sương cô cô đột nhiên vang lên, trong bình thản mang theo vài phần sắc bén, nhất thời làm thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người nhìn về phía Ngân Sương, chỉ thấy trong tay nàng rõ ràng một khối ngọc đỏ tươi như máu, một đóa huyết sắc mẫu đơn, một loạt tiếng than sợ hãi liền vang lên, đó là huyết ngọc hoàng thượng ban cho hoàng hậu nương nương sao?

Thật sao làm cho người ta kinh diễm, thật xứng với bốn chữ 'Giá trị liên thành' !

Tất cả mọi người đều chăm chú thưởng thức huyết ngọc, còn An Như Yên, hoàng hậu nương nương đám người tầm mắt cũng dừng ở trên thân một người, người này không phải là ai khác, chính là Cầm Phương, lúc này nàng ta, vẻ mặt trắng bệch, trong mắt ngập tràn bất khả tư nghị, giống như còn không có từ trong sự việc bất ngờ phục hồi tinh thần lại.

"Tốt lắm! Rốt cục thì cũng tìm được tên trộm ngọc này !" Minh Nguyệt công chúa không nói tiếng thứ hai, lập tức tiến lên, một cái tát hung hăng đánh vào mặt Cầm Phương, nhất thời, năm dấu tay hiện lên, Cầm Phương chỉ cảm thấy một trận nóng rát đau đớn lan ra trên mặt.

Cái tát này, đánh tỉnh Cầm Phương, liền làm cho đám người đang thưởng thức huyết ngọc đem lực chú ý chuyển tới...

"Nô tỳ oan uổng a! Nô tỳ..." Cầm Phương hoảng sợ quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, cho đến bây giờ , nàng vẫn không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, khối huyết ngọc kia, rõ ràng là nên ở trên người nhị tiểu thư , vì sao... Lại có thể soát ra từ trên người của nàng thượng được? !

An Như Yên cũng là vẻ mặt khiếp sợ, lúc này, nàng đã không có tâm tư suy nghĩ vì sao ngọc bội lại ở trên người Cầm Phương, không biết vì sao, trong lòng nàng lại có một tia dự cảm không lành.

Sự tình giống như đã muốn vượt qua khống chế của nàng, làm cho nàng có chút không biết làm sao, đôi tay cũng ngăn không được khẽ run.

"Oan uổng? Vật chứng cũng đã lấy được, tiện chân này còn dám kêu oan uổng, chẳng lẽ mọi người mẳt đều bị mù hay sao!" Minh Nguyệt công chúa hừ lạnh một tiếng, lại là một cái tội danh tăng thêm trên người Cầm Phương, "Ngươi là hạ nhân của nhà ai?

Dám lớn gan như vậy, dám trộm huyết ngọc của mẫu hậu ta, ngươi sợ là không muốn sống nữa rồi !

An Như Yên cả kinh, trong lòng không yên, Cầm Phương này, cũng không nên nói lung tung , đừng làm liên lụy tới nàng mới tốt a!

Cầm Phương vừa nghe sống không được, trong lòng càng thêm hoảng loạn cả lên, nhưng có một điểm nàng cũng là hiểu rõ , nếu chính mình nói là nha hoàn của nhị tiểu thư, chắc chắn sẽ làm cho nhị tiểu thư cùng bị liên lụy vào, cho dù không làm cho nàng ta chết, cũng sẽ cấp cho nàng ta một cái quản giáo không nghiêm đắc tội danh, như vậy cũng đạt tới mục đich hãm hại nhị tiểu thư, nhưng lời nói của nhị tiểu thư ở trước mặt những người này không hề có phân lượng, lấy Minh Nguyệt công chúa tàn nhẫn tính tình, nàng cuối cùng cũng là khó thoát khỏi cái chết.

Không, nàng không thể chết được!

Ai có thể cứu nàng? Tiểu thư! Đúng, là tiểu thư, chỉ có tiểu thư mới có thể cứu được nàng! Tiểu thư được hoàng hậu nương nương yêu thích, không phải sao? Còn có, tiểu thư và quý phi...

"Tiểu thư, cầu ngươi cứu nô tỳ, cứu nô tỳ đi! Huyết ngọc không phải nô tỳ trộm , không phải..." Cầm Phương giống như bắt được tấm bùa hộ mệnh, nhìn An Như Yên, đau khổ cầu xin.

Nhất thời, tầm mắt của mọi người đều theo Cầm Phương, nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của An Như Yên.

"Nguyên lai là nha hoàn của ngươi a!" Minh Nguyệt công chúa nhíu mày, nàng biết, mẫu hậu đối An Bình hầu phủ đại tiểu thư thập phần thích, An Như Yên ngày thường cũng là phi thường biết cách cư xử, đối với nàng lại luôn tìm mọi cách nghênh phụng lấy lòng, nhưng là nàng ta lại có thể dạy dỗ ra loại nha hoàn như vậy!

Hoàng hậu cũng là vẻ mặt thất vọng cùng không vui, dương như cũng không dự đoán được kết quả này.

Nha hoàn trộm huyết ngọc, này có phải hay không do chủ tử bày mưu đặt kế, còn nói không chừng đâu!

Thần... Thần nữ... An Như Yên nhất thời hoảng, đây là điều nàng sợ hãi, không muốn nhìn thấy nhất, nhưng là, Cầm Phương này đúng là không biết đúng mực! Lúc này đây, rõ ràng là muốn liên lụy đến nàng!

Không, không được!

Nàng vô luận như thế nào cũng không để bị kéo xuống nước!

Không có ai so với nàng càng biết được ngọc bội này là như thế nào có được, theo bản năng nhìn thoáng qua Uyển quý phi, nếu là Cầm Phương tiếp tục nói lung tung nói, chắc chắn nàng sẽ rước lấy đại họa, cái mạng này của nàng nếu là hoàng hậu không lấy, chỉ sợ cũng sẽ làm Uyển quý phi chướng mắt !

Cân nhắc lợi hại, An Như Yên trong lòng rùng mình, rất nhanh ra quyết định, đi nhanh tới chỗ Cầm Phương, nhìn Cầm Phương, vì không để bị liên lụy, nàng không thể không độc thủ !

"Tiểu thư, cứu cứu nô tỳ, nô tỳ thật sự không có trộm huyết ngọc... Thật sự..." Cầm Phương cầu xin thương xót nhìn An Như Yên, này huyết ngọc rõ ràng chính là tiểu thư giao cho nàng, làm cho nàng hãm hại nhị tiểu thư , không phải nàng trộm nha!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!