Chương 2: (Vô Đề)

CÔ FLEMING vừa sở hữu vừa điều hành trung tâm việc làm gần chỗ Fleur sống, luôn tỏ vẻ cao ngạo và kẻ cả với cô. Cô ta luôn kéo dài giọng mũi ra chiều khó chịu. Cô có gì để chứng minh mình có thể làm tốt công việc bầu bạn, bán hàng, rửa bát hay bất cứ việc gì khác không cô Hamilton?

Cô ta luôn đòi hỏi thế. Fleur không có người xác nhận năng lực, vì vậy mà cô Fleming chẳng thể đánh liều hủy hoại danh tiếng của mình mà cho cô đi phỏng vấn với người chủ.

Có một lần Fleur thắc mắc.

"Nhưng làm sao tôi kiếm được lời xác nhận cho tới khi có chút kinh nghiệm chứ? Và làm sao tôi có được kinh nghiệm nếu không ai cho tôi cơ hội làm thử?"

"Cô có quen bác sĩ nào không? Hay luật sư? Mục sư?" Cô Fleming hỏi.

Fleur nghĩ về Daniel và cảm thấy đau nhói. Daniel sẽ xác nhận cho cô. Anh sẵn lòng để cô cùng với em gái mình mở trường tư thục và cũng sẵn lòng cưới cô. Nhưng anh đang ở hạt Wilshire xa xôi.

Hơn nữa, anh sẽ chẳng còn muốn cưới cô, hay đứng về phía cô hay xác nhận cho cô nữa sau những gì đã xảy ra.

Không, cô đã trả lời thế.

Năm ngày sau khi trở thành điếm, chính nỗi tuyệt vọng đã dẫn dắt Fleur quay trở lại trung tâm giới thiệu việc làm đó. Cô chẳng có chút hy vọng nào lúc mở cánh cửa và bước vào trong.

Nhưng cô biết đêm nay mình sẽ quay trở lại nhà hát Drury Lane hay chỗ nào đấy mà các quý ông thường tụ tập và tìm kiếm cuộc mây mưa đêm. Cô hết nhẵn tiền rồi.

Máu không còn chảy và vết thương đã lành.

Nhưng sự ghê tởm và kinh hoàng với những gì đã diễn ra với cơ thể mình càng lúc càng tăng nhanh khiến cô suýt nôn. Cô không biết liệu mình có quen với cuộc sống làm điếm nếu cô không thể nghĩ đó chỉ đơn thuần là công việc.

Cô tự nhủ, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu sau lần đầu tiên đó đêm nào cô cũng ra ngoài, không cho nỗi sợ cơ hội ám ảnh mình.

"Cô có công việc nào thích hợp cho tôi không, ma"am[1]?" Cô hỏi Fleming bằng giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn thẳng và trầm tĩnh – suốt tuổi thơ và thời con gái đầy biến cố, cô đã rèn cho mình không bao giờ thể hiện nỗi đau hay cảm xúc chán chường ra ngoài.

[1] Cách xưng hô lịch sự với phụ nữ.

Cô Fleming sốt ruột ngước lên nhìn cô và dường như định trả lời như thường lệ. Nhưng đôi mắt cô ta chợt sắc hơn và mày cau lại. Rồi cô ta chỉnh lại cái kính trên mũi và cười khinh khỉnh.

"Được rồi cô Hamilton, có một quý ông ở phòng bên cạnh đang phỏng vấn tìm một gia sư cho con gái ông chủ. Có lẽ anh ta sẵn lòng hỏi cô vài câu, kể cả khi cô còn quá trẻ, không có giấy giới thiệu và chẳng quen biết ai có vai vế. Chờ đằng kia nếu cô muốn."

Fleur nhận ra mình đang siết hai tay chặt đến đau nhói, móng tay in hằn vào lòng bàn tay. Cô nghẹt thở như thể vừa chạy cả dặm đường. Một gia sư. Ôi, không. Cô không được bắt đầu hy vọng.

Có khi người đàn ông này còn chẳng thèm nhìn mặt cô.

"Vui lòng đi qua đây, cô Hamilton," cô Fleming lanh lợi cất tiếng từ ngưỡng cửa căn phòng bên cạnh.

"Ngài Houghton sẽ gặp cô."

Fleur nhận thức rõ chiếc váy lụa nhàu nhĩ, tấm áo choàng xấu xí và thiếu mũ của mình. Bộ trang phục này cô đã mặc lúc chạy trốn tháng trước. Cô nhận thức rõ kiểu tóc đơn giản của mình, quầng thâm dưới mắt, bờ môi khô nứt nẻ. Cô nuốt xuống và bước qua cánh cửa phòng.

Cô Fleming ở bên ngoài khẽ khàng đóng cánh cửa sau lưng cô lại.

"Cô là Fleur Hamilton?" Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn lớn chậm rãi nhìn từ đầu xuống chân cô.

Fleur đứng yên và nhìn đáp lại. Anh ta trẻ, mảnh dẻ và hói đầu. Nếu vẻ ngoài của cô không được chấp nhận thì cứ để anh ta nói thẳng ra trước khi hy vọng trong cô kịp lóe lên ngoài ý muốn.

Vâng, thưa ngài.

Anh ta ra hiệu về chiếc ghế, và cô ngồi xuống, lưng thẳng băng, cằm hất lên.

"Tôi đang phỏng vấn tìm gia sư. Ông chủ của tôi là ngài Kent ở Dorsetshire. Cô chủ nhỏ năm tuổi. Cô tự thấy mình có phù hợp với công việc này không?"

"Có. Tôi được học tại nhà cho đến năm mười một tuổi rồi sau đó học tại trường Broadridge ở Oxfordshire. Tôi đạt điểm cao tất cả các môn học. Tôi nói thành thạo tiếng Pháp và tiếng Ý, tôi biết chơi đàn dương cầm và có năng khiếu vẽ. Tôi đặc biệt thích văn chương, lịch sử và những tác phẩm kinh điển.

Tôi thêu vá khá tinh xảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!