Chương 16: (Vô Đề)

Công tước Ridgeway không biết sáng hôm sau Fleur có đến phòng nhạc tập luyện hay không. Anh cưỡi con Hannibal ra ngoài rất lâu, phóng bạt mạng.

Thật sự anh đã nghĩ đến chuyện không trở lại lâu đài. Có rất nhiều việc liên quan đến điền sản phải giải quyết, nhưng do phải để tâm đến chuyện vui chơi giải trí của khách khứa nên anh đã lơ là. Phải kiểm tra vụ thu hoạch và đi xem số vật nuôi vừa sinh.

Và tất nhiên lúc nào cũng phải trao đổi với người thuê đất và nông dân để chứng tỏ anh quan tâm đến quyền lợi của họ và lưu tâm đến những lời phàn nàn của họ.

Hoặc anh có thể phi ngựa ra khỏi điền trang.

Anh có thể dành cả buổi sáng với Chamberlain. Kể từ khi trở về, anh hiếm khi trò chuyện với bạn mình. Khách khứa đã cắt ngang những chuyến thăm viếng láng giềng và thói quen thường lệ.

Nhưng anh cưỡng lại cả hai mong muốn ấy.

Có hai chuyện đặc biệt quan trọng phải giải quyết ở nhà

- và cả hai vấn đề đều khó chịu như nhau.

Anh đi khập khiễng và quát mắng gã hầu mang quần áo sạch đến để anh không phải đi ăn sáng với mùi hôi như ngựa.

"Tôi chỉ hy vọng ngài không trừng phạt con Hannibal tội nghiệp kinh khủng như đã làm với chính mình," Sidney nhận xét,

"hay tiếp sau đó là mấy người giữ ngựa không may bị liên lụy vì nhìn ngài khi ngài đến chuồng ngựa. Tôi sẽ giúp ngài cởi đồ cưỡi ngựa ra và xoa bóp một chút trước khi lấy quần áo khác, đức ngài. Nằm xuống đây nào."

"Liệu mà giữ mồm giữ miệng. Ta không có thời gian để nằm xuống xoa bóp đâu."

"Nếu ngài đi loanh quanh cả ngày với cơn đau này," Sidney chẳng chút sợ sệt,

"thì ngài sẽ quát mắng tất cả mọi tôi tớ, không chỉ mình tôi đâu, thưa đức ngài, và như mọi khi tất cả đều sẽ đổ lỗi cho tôi. Ngài nằm xuống đi."

Chết tiệt, công tước chửi thề.

"Lúc nào ta cũng nhã nhặn với người làm cả."

Sidney nhìn công tước bằng ánh mắt biết nói và công tước nằm xuống. Anh rên rỉ lúc gã hầu đặt bàn tay rắn chắc lên phần cơ thể đang đau nhức.

Và xoa bóp phía bên trái.

Thế, Sidney nói như đang dỗ dành một đứa trẻ và công tước không thể không cười.

"Chỉ một phút là ngài sẽ thấy dễ chịu hơn ngay. Bị kéo căng như lò xo vậy đức ngài."

Fleur không có trong phòng học.

Công tước nhận ra cô cũng không có trong phòng trẻ lúc anh đến đó. Nhưng Pamela đã dậy và hớn hở trước niềm vui bất ngờ là có cha ngồi cùng trong lúc ăn sáng. Pamela đút cho con chó ngồi trên sàn bên cạnh đang ngước nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng và đầy hy vọng chỗ vỏ bánh mì của mình.

Ngày hôm qua, cuối cùng chú chó cũng đã được xác nhận là không

-gây

-nguy

-hiểm

-cho

-lâu

-đài và được cho vào trong nhà

- dưới những luật lệ nghiêm ngặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!