Đêm đó không ai trong tháp Gryffindor ngủ được. Tụi nó biết là tòa lâu đài đang bị lục soát một lần nữa, và cả nhà Gryffindor đều thức trong phòng sinh hoạt chung, chờ nghe xem Black có bị bắt không? Rạng ngày, giáo sư McGonagall trở lại báo cho tụi nhỏ biết là Black lại trốn thoát một lần nữa.
Ngày hôm sau, tụi nó đi tới chỗ nào trong tòa lâu đài cũng thấy dấu hiệu kiểm soát an ninh chặt chẽ. Người ta thấy giáo sư Flitwick đang dạy cho những cánh cửa khổng lồ nhận diện một bức tranh to vẽ hình Sirius Black. Thầy giám thị Filch thì đột nhiên xông lên xông xuống các hành lang, bịt kín mọi thứ từ kẽ hở trên tường đến lỗ chuột chui. Ngài Cadogan thì bị đuổi việc. Bức tranh của ngài bị đem đi tuốt ở một xó xỉnh hẻo lánh trên tầng lầu bảy, và Bà Béo lại trở về vị trí cũ.
Bức chân dung của bà đã được phục hồi một cách hết sức điêu luyện, nhưng bà cũng vẫn còn cực kỳ căng thẳng, và chỉ chấp nhận trở lại công việc với điều kiện là phải có thêm sự bảo vệ cho bà. Người ta đành phải mướn một bọn quỷ lùn cáu kỉnh làm bảo vệ. Lũ quỷ này đi rảo từng nhóm đầy vẻ dọa nạt, nói chuyện với nhau bằng những tiếng cẳn nhẳn càu nhàu, và so đọ dùi cui với nhau coi của đứa nào lớn hơn.
Harry không thể nào không để ý thấy bức tường mụ phù thủy một mắt trên lầu ba vẫn không khóa và không được canh gác. Có vẻ như George và Fred nói đúng khi cho là chỉ có hai đứa nó, và bây giờ có thêm Harry, Ron và Hermione, là những người hiếm hoi biết về lối đi bí mật giấu bên trong bức tượng.
Harry hỏi Ron:
-- Bồ thấy tụi mình có nên nói cho người nào biết không?
Ron đáp cho qua:
-- Tụi mình biết là hắn không thể nào đi qua tiệm Công tước Mật được mà. Tụi mình đâu có nghe nói về vụ đột nhập tiệm Công tước Mật nào đâu!
Harry cũng mừng là Ron nhìn nhận sự việc theo quan điểm này. Nếu mà mụ phù thủy một mắt cũng bị bít kín thì nó sẽ chẳng còn dịp nào đi chơi Hogsmeade nữa.
Ron đã bỗng chốc trở thành người nổi tiếng. Lần đầu tiên trong đời nó, người ta chú ý đến nó hơn là chú ý đến Harry, và rõ ràng là Ron rất khoái trải qua cái kinh nghiệm này. Mặc dù vẫn còn bị xúc động mạnh về biến cố đêm đó, Ron vẫn vui vẻ kể lại cho bất cứ người nào hỏi thăm về chuyện gì đã xảy ra, kèm theo cả đống chi tiết:
--... tôi đang ngủ, và tôi nghe tiếng vật gì bị xé rách toạc, tôi cứ ngỡ mình đang chiêm bao, hiểu không? Nhưng rồi một cơn gió lùa qua... tôi thức dậy và thấy màn treo bên giường tôi đã bị giật xuống... tôi lăn qua... và tôi thấy hắn đứng bên giường tôi... trông như một bộ xương cách trí, với tóc tai rối nùi... cầm một con dao dài, chắc là cỡ ba tấc... và hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn, và rồi tôi thét lên, thế là hắn chuồn thẳng.
Khi đám nữ sinh năm thứ hai đã lắng nghe xong câu chuyện của Ron và kéo nhau đi, Ron quay sang nói với Harry:
-- Mà tại sao? Tại sao hắn lại chuồn mất?
Harry cũng đã thắc mắc điều đó. Tại sao Black, sau khi nhầm giường, đã không bịt miệng Ron rồi tiếp tục thanh toán Harry? Cách đây mười hai năm, Black đã từng chứng tỏ là hắn không ngại gì chuyện giết người vô tội, vậy mà lần này đối diện với năm đứa con trai không vũ khí, bốn đứa lại đang ngủ say, thì mắc gì hắn phải chuồn?
Harry suy diễn:
-- Chắc là hắn biết hắn sẽ phải vất vả và khi quay trở ra khỏi tòa lâu đài một khi bồ hét lên và đánh thức mọi người dậy. Lúc đó hắn sẽ phải giết hết mọi người trong nhà này mới chui ra được cái lỗ chân dung... rồi lại phải đương đầu với các thầy cô...
Neville sa vào tình cảnh nhục nhã vô cùng. Giáo sư McGonagall giận nó đến nỗi cấm nó từ nay trở đi không được đi thăm làng Hogsmeade nữa. Bà còn phạt cấm túc nó và cấm luôn bất kỳ ai nói cho nó biết mật khẩu vô tháp Gryffindor. Neville khốn khổ đành phải kẹt bên ngoài phòng sinh hoạt chung mỗi tối, để chờ ai đó cho nó vô ké, trong khi mấy con quỷ lùn bảo vệ cứ đi lên đi xuống liếc ngó nó hết sức khó chịu.
Tuy nhiên không có hình phạt nào trong số đó có thể so sánh được với cái mà bà nó dành sẵn cho nó. Hai ngày sau vụ Black đột nhập, bà của Neville gởi cho nó cái thư khủng khiếp nhứt mà học sinh Hogwarts có thể nhận được vào bữa điểm tâm
- một bức Thư Sấm.
Những con cú của trường Hogwarts túa vào Đại Sảnh đường, mang theo thư từ như thông thường, và Neville nín thở khi thấy một con cú vườn bự tổ chảng đáp xuống trước mặt nó với một phong bì đỏ tía ngậm trong mỏ. Harry và Ron đang ngồi đối diện với Neville nhận ra ngay tức thì lá thư đó là một lá Thư Sấm
- Ron đã từng nhận được một lá thư như vậy do má nó gởi hồi năm ngoái.
Ron khuyên Neville:
-- Cầm nó chạy đi Neville.
Neville không đợi nhắc đến lần thứ hai. Nó cầm lá thư và giơ lá thư ra phía trước như đang cầm một trái bom, nó chạy thục mạng ra khỏi Đại Sảnh đường, trong khi cả đám nhà Slytherin nổ ra một trận cười như sấm trước vẻ mặt của Neville. Mọi người nghe tiếng bức thư Sấm vang lên trong Tiền sảnh
- giọng bà của Neville được tăng âm bằng pháp thuật, vang lớn gấp trăm lần bình thường, đang rít lên the thé là làm sao mà Neville có thể đem lại cho cả gia đình một nỗi nhục nhã như thế!
Harry bận áy náy cho tình cảnh Neville quá đến nỗi không nhận thấy ngay là nó cũng có một lá thư. Hedwig bèn mổ một cái đau điếng lên cổ tay nó để lưu ý. Harry kêu lên:
-- Ui da! Ủa... Cám ơn nha Hedwig.
Harry xé lá thư ra xem trong khi con Hedwig tự phục vụ nó món bánh bắp của Neville bỏ lại. Bức thư gởi cho Harry viết:
Harry và Ron thân mến,
Hai cháu có muốn dùng trà với bác vào khoảng sáu giờ chiều nay không? Bác sẽ vô tòa lâu đài đón các cháu. HÃY CHỜ BÁC Ở TRONG TIỀN SẢNH, CÁC CHÁU KHÔNG ĐƯỢC PHÉP RA NGOÀI MỘT MÌNH!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!