Chương 2: > 04

Cháu đã bị tấn công bởi những tên Dementor (Giám Ngục

-ND) và cháu có thể bị trục xuất khỏi Hogwarts. Cháu muốn biết chuyện gì đã xảy ra và khi nào thì cháu có thể thoát khỏi đây.

Harry chép lại những từ đó vào ba tấm da dê ngay khi nó về đến phòng ngủ. Nó đề địa chỉ tấm đầu cho Sirius, tấm thứ nhì cho Ron và tấm thứ ba cho Hermione. Con cú của nó, Hedwig, đã đi săn; cái lồng của nó trống rỗng trên bàn. Harry đi tới đi lui trong phòng đợi con cú trở về, đầu nó giật thịch, óc nó quá dằn vặt nên không sao ngủ được dù ắt nó đã cay xè và nhức nhối vì mỏi mệt.

Lưng nó mỏi nhừ khi phải đỡ Dudley về nhà, và hai cục u của nó chỗ cánh cửa sổ và nắm đấm của Dudley nện vào đang đau nhói. Nó đi đi lại lại, lại trở nên giận dữ và thất vọng. nghiến răng và siết nắm đấm lại, ném những cái nhìn giận dữ vào bầu trời vắng lặng lấp lánh ánh sao mỗi khi nó đi ngang cửa sổ. Những tên Giám Ngục được sai tới để hạ nó, bà Figg và Mundungus Fletcher bí mật bám đuôi nó, rồi việc bị đình chỉ học tập tại Hogwarts và phiên toà tại Bộ Phép Thuật – và rồi vẫn không có ai chịu nói với nó rằng chuyện gì đang xảy ra.

Và cái gì, cái gì được nói trong cái thư Sấm kia? Giọng của ai đã vẳng lại đầy ghê rợn và hăm doạ xuyên suốt căn bếp?

Vì sao mà nó vẫn bị kẹt lại đây mà chẳng biết được tin tức gì? Vì sao mà mọi người đều coi nó nhưng một đứa trẻ bướng bỉnh? Đừng dùng đến bất kỳ phép thuật, ở yên trong nhà…

Nó sút vào valy đựng hành lý đi học của nó khi nó đi ngang qua, nhưng cơn giận dữ của nó càng dịu thì lại nó lại càng cảm thấy tệ hại hơn nhiều, khi mà bây giờ nó có thêm những vết thương bén nhọn ở ngón chân để thêm vào những vết thương ở phần còn lại của cơ thể nó.

Ngay khi nó vừa khập khiểng đi qua cửa sổ, Hedwig sà vào như một bóng ma nhỏ, cánh nó phát ra những tiếng xào xạt.

"Đúng lúc đấy!" Harry la lên khi con cú hạ xuống đỉnh cái chuồng của nó. "Mày có thể hạ xuống đây, tao có việc ày đây."

Đôi mắt hổ phách to tròn của Hedwig trên cái xác con ếch được ngậm chặt ngay mỏ nó nhìn chằm chằm Harry dò hỏi.

"Đến đây nào," Harry nói, nhặt ba cuộn da dê nhỏ lên cùng một cuộn dây da nhỏ và buộc vào cái chân đầy vẩy của con cú. "Mang những thứ này thẳng đến cha Sirius, Ron và Herminone, và đừng có mà có trở về đây mà không có những phản hồi chi tiết đấy nhé. Cứ mổ họ cho đến khi họ phải viết những bức thư trả lời dài thoòng để mày mang về. Hiểu không?"

Hedwig phát ra một tiếng kêu nghèn nghẹn, mỏ nó vẫn đầy ếch.

"Nào, đi đi" Harry nói.

Con cú nhẹ nhàng cất cánh. Ngay khi nó đi, Harry phóng lên giường mà chẳng kịp cởi đồ và nhìn lên khoảng trần tối đen. Thêm vào mọi cảm giác đau khổ khác, bây giờ nó lại cảm thấy tội lỗi khi nó tỏ ra quá cộc cằn với Hedwig; con cú là người bạn duy nhất mà nó có được tại căn nhà số bốn đường Privet. Nhưng nó sẽ cho con cú biết điều đó khi nó trở về với những câu trả lời Sirius, Ron và Herminone.

Họ chắc là phải viết phản hồi nhanh chóng; họ không thể nào lờ đi chuyện bọn Giám Ngục đã tấn công nó. Nó có thể thức dậy vào ngày mai với ba bức thư dày cộm đầy những lời an ủi chứa chan và những kế hoạch để nó trốn ngay tới The Burrow (Trang trại hang Sóc

- HĐ). Và với ý nghĩ dễ chịu đó, giấc ngủ đã phủ lên nó, xua đi những ý nghĩ khác.

Nhưng sáng hôm sau Hedwig không trở về. Suốt ngày Harry ở trong phòng, chỉ ra ngoài để vào phòng tắm. Ba lần trong ngày dì Petunia đưa thức ăn vào phòng qua cái lỗ chó mà dượng Vernon đã làm ba mùa hè trước. Mỗi lần nghe tiếng dì lại gần là Harry lại cố hỏi về cái lá thư Sấm, nhưng nó có thể hỏi cái nắm đấm cửa để có cùng câu trả lời cho những câu hỏi của nó. Mặt khác, nhà Dursley tránh xa khỏi phòng ngủ của nó.

Harry không thể thấy là họ phải bắt buộc tỏ ra hoà hoãn với nó, một cuộc cãi nhau khác sẽ không mang đến lợi lộc gì ngoài việc nó sẽ phát điên lên là thực hiện phép thuật phi pháp khác.

Mọi việc diễn ra như vật suốt ba ngày ròng. Harry đã chuyển sang một trạng khái dư thừa năng lượng khiến nó không thể nào tập trung vào bất cứ chuyện gì, nó cứ suốt ngày đi đi lại lại trong phòng ngủ, phát cáu với tất cả mọi thứ đã đưa nó vào cái mớ bòng bong này; và với một trạng thái bất an như vậy, nó nằm trên giường khoảng một giờ, nhìn trừng trừng vào khoảng không, dằn vặt trong sợ hãi với ý nghĩa về phiên toà của Bộ.

Nếu họ kết án nó thì sao? Nếu nó bị trục xuất và cây đũa thần của nó bị bẻ đôi thì sao? Rồi nó sẽ làm gì, nó sẽ đi đâu? Nó không thể trở về sống suốt ngày với nhà Dursley, khi mà nó đã biết đến một thế giới khác, thế giới mà nó thực sự thuộc vào. Có thể nó sẽ chuyển xuống nhà chú Sirius, như lời đề nghị của chú Sirius vào năm ngoái, trước khi chú ấy bị buộc phải rời khỏi Bộ? Có thể Harry sẽ được cho phép sống ở đấy, vì nó vẫn còn thiếu niên? Hoặc là chú ấy sẽ quyết định nơi nó sẽ đến tiếp theo?

Sự vi phạm Bộ Luật Bí Mật Quốc Tế của nó liệu có nghiêm trọng đến mức tống nó vào một căn ngục ở Azkaban hay không? Khi ý nghĩ này xảy đến, Harry lại bật dậy khỏi giường và bắt đầu đều đều dạo bước trong phòng. Đến cái đêm thứ tư sau khi con Hedwig khởi hành thì Harry đã bắt đầu trở nên không còn cảm xúc nữa, nhìn trừng trừng lên trần nhà, tâm tưởng kiệt quệ của nó chẳng còn phản ứng khi dượng nó đi vào phòng ngủ. Harry chậm chạp liếc nhìn ông. Dượng Vernon đang mặt bộ đồ trang trọng nhất và tỏ ra rất tự mãn.

"Chúng tao đi ra ngoài," ông nói

"Xin lỗi?"

"Chúng tao – tức là, dì mày, Dudley và tao – đi ra ngoài."

"Tốt thôi," Harry chán nản nói, lại nhìn lên trần nhà.

"Mày không được rời khỏi phòng mày trong khi bọn tao ra ngoài."

"OK."

"Mày không được đụng đến tivi, máy hát hoặc bất kỳ vật gì của chúng tao."

"Được."

"Mày không được ăn cắp thức ăn trong tủ lạnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!