Chương 16: > 30

Nhưng tại sao cậu lại không tiếp tục những bài học về Phép Phong Toả nữa? Hermione nói vẻ không tán thành.

Mình đã nói với cậu rồi, Harry càu nhàu. Thầy Snape cho là mình có thể tự luyện tập được vì mình đã nắm được căn bản rồi.

Thế cậu không còn mơ thấy những giấc mơ kỳ cục nữa chứ? Hermione nói với vẻ ngờ vực.

Không, Harry nói không nhìn vào cô bé.

Mình nghĩ là thầy Snape không nên ngừng các buổi học lại cho đến khi chắc chắn cậu có thể nắm vững được cách sử dụng phép thuật đó! Hermione nói vẻ phẫn nộ. Harry, mình nghĩ là cậu nên quay lại chỗ thầy Snape và hỏi thầy...

Không, Harry mạnh mẽ nói. Bỏ qua đi, Hermione, được chứ?

Hôm nay là ngày đầu tiên của Kỳ nghỉ Phục sinh và Hermione, theo truyền thống của mình, sử dụng phần lớn thời gian trong ngày để vẽ cái bảng thời khoá biểu đã được sửa đổi của cả ba đứa. Harry và Ron để yên cho cô bé làm việc đó; nó còn dễ hơn là tranh cãi với cô, và dù sao thì chúng cũng có thể hữu dụng.

Ron giật mình hoảng hốt khi phát hiện ra rằng bọn chúng chỉ còn có 6 tuần là đến kỳ thi.

Làm sao cậu lại có thể ngạc nhiên thế nhỉ? Hermione chất vấn trong khi cô bé dùng cây đũa phép gõ nhẹ vào từng ô nhỏ trên cái bảng thời gian biểu của Ron, làm cho nó loé lên những mầu khác nhau tuỳ vào môn học.

Mình không biết nữa, Ron nói, có nhiều việc xảy ra quá.

Xong rồi, của cậu đây, cô bé nói và trao cho Ron cái bàng thời gian biểu, nếu cậu theo kịp cái này, cậu sẽ ổn thôi.

Ron rầu rĩ nhìn vào cái bảng, nhưng sau đó tươi hẳn lên.

Cậu ình nghỉ mỗi tuần một buổi tối!

Đó là buổi luyện tập Quidditch, Hermione nói.

Nụ cười héo đi trên mặt Ron.

Mình không hiểu? nó than vãn. Cơ hội đoạt Cúp Quidditch năm nay của chúng ta cũng ngang với cơ hội ba mình trở thành Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật.

Hermione lặng thinh; cô bé nhìn vào Harry, lúc này đang nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên bức tường đối diện của phòng sinh hoạt chung trong khi con mèo Crookshanks cào cào vào tay nó để mong được gãi tai.

Chuyện gì vậy, Harry?

Cái gì cơ? nó nói nhanh. Không có gì.

Nó cầm lấy quyển Lý Thuyết Phòng thủ Pháp Thuật và giả vờ tìm kiếm cái gì đó ở trang mục lục. Crookshanks thôi không cố lôi kéo sự chú ý của Harry nữa mà đi đến ghế của Hermione.

Mình trông thấy Cho sớm nay, Hermione nói thăm dò. Cô ấy trông rất khổ sở … hai người lại cãi nhau à?

à, ờ, bọn mình đã cãi nhau, Harry nói, chộp ngay lấy cái cớ đó đầy biết ơn.

Về chuyện gì vậy?

Về cô bạn hay hớt lẻo của cô ấy, Marietta, Harry nói.

ờ, phải đó, mình không thể cho là cậu có lỗi được! Ron tức giận nói và đặt cái bảng thời gian biểu đã được sửa chữa xuống. Nếu đó không phải là vì cô ta…

Ron bắt đầu phê phán Marietta Edg be, nhờ đó Harry cảm thấy được giúp đỡ; tất cả những gì nó phải làm là tỏ ra tức giận, gật đầu tán thành và nói Phải đấy và Đúng thế mỗi khi Ron ngừng lại lấy hơi, còn lại nó thả tâm trí mình lang thang, với một tâm trạng còn khổ sở hơn bao giờ hết, vào những gì mà nó đã nhìn thấy trong Cái Tưởng Ký.

Nó cảm thấy ký ức về những thứ đó gằm nhấm nó từ bên trong. Nó luôn chắc chắn ba má nó là những con người tuyệt vời và những lời phỉ báng của thầy Snape về tính tình của ba không thể xoá bỏ niềm tin đó. Lẽ nào lời của những người như bác Hagrid và Sirius kể về người ba tuyệt vời lại không đúng ư? (Thật sao, hãy nhìn chú Sirius đi, một giọng nói chì chiết vang lên trong đầu cậu … chú ấy có xấu không?) Phải, một lần nó đã nghe lỏm được giáo sư McGonagall nói rằng ba và chú Sirius là những kẽ luôn gây rối trong trường học, nhưng bà ấy mô tả họ như những nguyên mẫu của hai anh em sinh đôi nhà Weasley, mà Harry lại không thể hình dung được Fred và George treo lộn ngược ai đó chỉ để đùa giỡn… không bao giờ trừ phi bọn họ rất căm ghét người đó … như Malfoy chẳng hạn, hay một ai đó thực sự đáng bị như thế …

Harry cố tự thuyết phục mình bằng những chi tiết trong câu chuyện là thầy Snape đang bị chịu những thứ mà ba James đã làm với thầy: nhưng có phải là má Lily đã hỏi, Anh ấy đã làm gì anh? Và chẳng phải là ba James đã trả lời, Chẳng làm gì cả trừ một việc là nó cứ lù lù trước mặt anh, nếu em hiểu ý anh. Chẳng phải là ba James đã bắt đầunhững trò đó đơn giản chỉ bởi vì chú Sirius nói là chú đang buồn chán?

Harry nhớ thầy Lupin đã nói với lại trong ngôi nhà ở Quảng trường Grimmauld là cụ Dumbledore đã cho thầy Snape làm Huynh trưởng với hi vọng thầy có thể kiểm soát được ba James và chú Sirius… nhưng trong cái Tưởng Ký đó, thầy ngồi đó và nhìn mọi chuyện xảy ra…

Harry tự nhắc mình là má Lily đã can thiệp kịp thời; má của nó rất tốt bụng. Ký ức về vẻ mặt của má là khi má la ba James, làm cho ba trở nên lúng túng hơn bao giờ hết; rõ ràng là má căm ghét ba James, và Harry không thể hiểu làm thế nào mà bọn họ có thể đi đến hôn nhân. Hơn một hoặc hai lần, nó thậm chí còn tự hỏi liệu ba James có ép buộc má làm chuyện đó không…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!