Ngôi mộ trắng
Tất cả lớp học bị đình lại, tất cả những kỳ thi đều hoãn lại. Một số học sinh được cha mẹ vội vã đưa đi khỏi trường Hogwarts nội trong vài ngày sau – chị em sinh đôi nhà Patil được đưa đi trước bữa điểm tâm ngay buổi sáng hôm sau cái chết của cụ Dumbledore vàZacharias Smith được ông bố trông ngạo mạn của nó hộ tống từ lâu đài. Seamus Finnigan, ngươic lại, thẳng thừng từ chối đi theo mẹ nó về nhà – họ cãi vã một trận ở Tiền sảnh và cuộc to tiếng được giải quyết khi bà mẹ đồng ý là nó có thể ở lại cho tới xong đám tang. Seamus kể với Harry và Ron là mẹ nó gặp khó khăn trong việc tìm một chỗ ngủ trọ trong làng Hogsmeade, bởi vì các pháp sư và phù thủy đang đổ về ngôi làng đó, chuẩn bị vào viếng cụ Dumbledore lần cuối để tỏ lòng tôn kính.
Vào buổi tối trước đám tang, có chút kích động nổi lên trong đám học trò nhỏ, (là bọn trước giờ chưa từng được chứng kiến), khi một cỗ xe ngựa màu xanh dương lợt to cỡ một ngôi nhà, do một tá ngựa vàng có cánh khổng lồ kéo, từ bầu trời bay vút ra và đáp xuống bìa khu Rừng Cấm. Harry nhìn từ một cửa sổ thấy một phụ nữ đẹp tóc đen, khổng lồ, nước da màu ô
-liu bước xuống khỏi những bậc xe ngựa và lao vào vòng tay đang chờ đón của bác Hagrid.
Cùng lúc đó, một phái đoàn quan chức Bộ Pháp thuật, bao gồm chính ông Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, đang tá túc trong lâu đài. Harry mải miết tránh tiếp xúc với bất cứ ai trong số họ; nó chắc chắn rằng, không chóng thì chầy, người ta cũng sẽ yêu cầu nó giải thích về chuyến đi cuối cùng ra khỏi trường Hogwarts của cụ Dumbledore.
Harry, Ron, Hermione và Ginny dành tất cả thời gian của chúng để ở bên nhau. Thời tiết đẹp như trêu người chúng. Harry có thể tưởng tượng ra được nếu cụ Dumbledore không chết thì sẽ như thế nào và bọn chúng sẽ có thời gian ở bên nhau như thế này vào đúng cái ngày cuối năm, khi các môn thi của Ginny đã hoàn tất, áp lực bài tập về nhà đã được cất khỏi... và hết giờ này đến giờ khác, Harry cứ trì hoãn nói cái điều mà nó biết nó phải nói, làm cái điều mà nó biết nó phải làm, bởi vì thật quá khó để mà từ bỏ đi nguồn an ủi lớn nhất của nó.
Mỗi ngày bọn chúng ghé vô bệnh thất hai lần: Neville đã xuất viện, nhưng Bill vẫn còn chịu sự chăm sóc của bà Pomfrey. Những vết thẹo của anh chàng vẫn kinh khủng như cũ; thiệt tình, bây giờ Bill đã mang những nét giống y Moody "Mắt điên" (may phước là vẫn còn đủ cả mắt lẫn chân cẳng), nhưng về bản tính thì dường như vẫn thế. Nếu có gì đó có vẻ thay đổi thì chính là Bill bây giờ đâm ra khoái món bíp
-tết còn sống.
"... vậy cưới em là anh hên rồi," Fleur sung sướng nói, vỗ cho tròn chiếc gối cuủ Bill, "bỡi vì người Anh hay nấu thịt kỹ quá, em vẫn nói thế mà."
"Em nghĩ em đành phải chấp nhận chuyện anh Bill cưới bà ấy thật thôi," Ginny thở dài sau đó, vào buổi tối, khi cô bé cùng Harry, Ron và Hermione ngồi bên khung cửa sổ mở của phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, nhìn ra ngoài khu vườn sáng đèn.
"Chị ấy đâu đến nỗi tệ," Harry nói. "Dù có hơi xấu," nó vội vã thêm vào khi Ginny nhướn mày lên và cô bé buột ra một tiếng cười miễn cưỡng.
"Hừ, em nghĩ nếu má chịu được thì em chịu được."
"Có ai nữa mà tụi mình biết bị chết không?" Ron hỏi Hermione, cô nàng đang đọc kỹ tờ Tiên Tri buổi chiều.
Hermione nhăn mặt trước vẻ cố làm bộ cứng rắn trong giọng nói của Ron.
"Không," cô nàng nói vẻ trách móc, gấp tờ báo lại. "Họ vẫn đang lùng sục Snape, nhưng không có tung tích..."
"Không có là đương nhiên," Harry nói, nó luôn nổi cáu mỗi lần đề tài này nảy ra. "Họ sẽ không tìm ra Snape chừng nào chưa tìm ra Voldermort, và chắc chắn họ không tài nào xoay sở mà làm được việc đó vào lúc này..."
"Em đi ngủ đây," Ginny ngáp. "Em ngủ chẳng ra gì kể từ khi... thôi... em phải đi ngủ một chút."
Cô bé hôn Harry (Ron nhìn ngoắt đi chỗ khác), vẫy chào hai đứa còn lại và đi về phòng ngủ nữ. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng Ginny, Hermione nhoài ra phía trước về phía Harry với cái nhìn đúng kiểu Hermione nhất.
"Harry, sáng nay mình tìm thấy chút thông tin, ở trong thư viện..."
"R.A.B. hả?" Harry nói, ngồi thẳng lên.
Nó không còn cảm giác như cái cách trước kia nó vẫn có: háo hức, tò mò, phát sốt lên muốn tìm ra nguyên nhân thực sự của điều bí ẩn. Nó chỉ đơn giản biết rằng nhiệm vụ khám phá sự thật về cái Trường sinh linh giá thật phải được hoàn thành trước khi nó có thể đi xa hơn trên con đường tối tăm, quanh co trải dài phía trước, con đường mà nó và cụ Dumbledore đã cùng nhau đặt ra và bây giờ nó biết nó sẽ phải đi một mình.
Vẫn còn chừng bốn cái Trường sinh linh giá ở đâu đó và mỗi cái đều phải tìm ra cho được và tiêu hủy thì may ra mới có khả năng giết được Voldermort. Nó liên tục nhắc lại chính xác những cái tên của chúng, cứ như việc lập danh sách chúng sẽ giúp nó với tay được tới chúng vậy: "Cái hộp... cái cúp... con rắn... một cái gì đó của nhà Gryffindor hoặc của nhà Ravenclaw... cái hộp... cái cúp... con rắn... một cái gì đó của nhà Gryffindor hoặc của nhà Ravenclaw..."
Câu thần chú này dường như chạy rần rần trong óc Harry khi nó ngủ thiếp đi vào ban đêm và những giấc mơ của nó đầy những hộp với cúp và những đồ vật bí hiểm mà nó không thể nào với tới, mặc dù cụ Dumbledore đã hết lòng trợ giúp đưa cho Harry một sợi thang dây, cái thang biến thành con rắn ngay khoảnh khắc nó bắt đầu leo lên.
Nó đã đưa cho Hermione cái mẩu thư bên trong chiếc hộp nhỏ vào buổi sáng sau cái chết của cụ Dumbledore; và mặc dù chưa nhận ra được ngay tức thì những chữ viết tắt ấy là tên một pháp sư bí ẩn nào mà mình từng đọc qua, từ giờ phút đó, Hermione đã vội lên thư viện và có phần thường xuyên hơn mức cần thiết đối với một kẻ không có bài tập về nhà để làm.
"Không," cô bé buồn bã nói, "Mình đã cố, Harry, nhưng mình chưa tìm được gì hết... có hai pháp sư rất nổi tiếng có tên viết tắt như vầy – Rosalind Antigone Bungs... Rupert Axebanger Brookstanton... nhưng xem ra họ không thích hợp chút nào. Xét theo mẩu thư đó thì người đánh cắp cái Trường sinh linh giá phải biết Voldermort và mình không thể tìm ra một mẩu chứng cớ nào chứng tỏ Bungs hay Axebanger từng có gì dính líu đến hắn... Không, thật sự thì, cái thư đó là về... à, về Snape."
Trông Hermione lúng túng ngay cả khi nhắc lại cái tên đó.
"Có gì về hắn, hả?" Harry nặng nề hỏi, ngả mình ra trên chiếc ghế của nó.
"Ờ, chỉ là mình có phần đúng về vụ Hoàng tử lai," cô bé nói vẻ lần chần.
"Bồ cần phải nhai đi nhai lại chuyện đó mãi sao, Hermione? Chứ bồ nghĩ bây giờ mình cảm giác ra sao về chuyện đó chớ?"
"Không... không... Harry à, mình không có ý đó!" Hermione hấp tấp nói, nhìn quanh để kiểm tra là chúng không bị nghe lén. "Chỉ là mình đã đúng về Eileen Prince trong cái lần mình mượn cuốn sách đó. Bồ biết không... bà ta là mẹ của Snape!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!