Phượng Hoàng than khóc
"Lại đây, Harry..."
"Không."
"Con không ở đây được, Harry... đi, đi nào."
"Không."
Nó không muốn rời cụ Dumbledore, nó không muốn di chuyển đi đâu hết. Bàn tay bác Hagrid đặt lên vai nó đang run rẩy. Rồi một giọng khác nói, "Harry, đi thôi."
Một bàn tay ấm áp hơn và nhỏ bé hơn nhiều đan vô bàn tay Harry và kéo nó lên. Harry vâng theo sức kéo ấy mà không gnhix ngợi gì cả. Chỉ đến khi mờ mịt cất bước xuyên trở lại qua đám đông, nó mới nhận ra, từ một mùi hương hoa phảng qua trong không khí, rnagwf chính Ginny là người đang dẫn nó trở lại lâu đài. Những giọng nói không thể hiểu nổi đập vào nó, những tiếng nấc, tiếng khóc, tiếng la chém vào màn đêm, nhưng Harry và Ginny tiếp tục bước, ngược trở lên những bậc cấp dẫn vào tiền sảnh:
những gương mặt bơi bơi trong khóe mắt Harry, người ta đang săm soi nó, thì thào, thắc mắc, những viên bi hồng ngọc nhà Grf sáng lấp lánh dưới sàn tựa như những giọt máu khi chúng đi về phía cầu thang đá.
"Tụi mình tới bệnh thất luôn," Ginny nói.
"Anh đâu có bị thương," Harry nói.
"Đó là lệnh cô McGonagall. Mọi người tụ về đó hết, anh Ron, chị Hermione và thầy Lupin, cả đám..."
Nỗi sợ hãi lại dội lên trong ngực Harry: nó đã quên béng những thân hình bất động mà nó bỏ lại phía sau.
"Ginny, còn ai khác chết không?"
"Đừng lo, không có ai trong đám tụi mình."
"Nhưng Dấu hiệu Hắc ám... Malfoy nói nó đã bước qua một xác..."
"Hắn bước qua anh Bill, nhưng không sao, anh ấy còn sống."
Tuy nhiên trong giọng nói cô bé có cái gì đó mà Harry biết là điềm gở.
"Em chắc chứ?"
"Chắc mà... anh ấy... hơi lộn xộn, thế thôi. Greyback tấn công anh ấy. Bà Pỏmey nói anh ấy sẽ không... sẽ không như cũ nữa..." giọng Ginny run run một chút. "Cũng không chắc được hậu quả sẽ ra sao... ý em là, Greyback người sói, nhưng lúc cắn hắn lại không hóa sói."
"Nhưng những người khác... có những xác khác trên sân mà..."
"Neville đang nằm trong bệnh thất, nhưng bà Pỏmey nghĩ là anh ấy sẽ hồi phục hoàn toàn, giáo sư Flitwick bị nốc ao, nhưg thầy ổn, chỉ hơi yếu. Thầy cứ khăng khăng đòi ra viện để coi sóc nhà Ravenclaw. Và một tên Tử thần thực tử chết, hắn bị trúng lời Nguyền giết chóc do tên khổng lồ tóc vàng bắn vung vãi khắp nơi... Harry, nếu tụi em không có lọ Phúc Lạc dược của anh, thì em nghĩ tụi em chắc bị giết hết rồi, nhưng mọi thứ hình như cứ chừa tụi em ra..."
Chúng đã tới bệnh thất: đẩy cánh cửa đôi mở ra, Harry thấy Neville nằm, rõ rnagf là đang ngủ, ngay trên giường gần cửa ra vào. Ron, Hermione, Luna, cô Tonks và thầy Lupin đang vây quanh một chiếc giường khác ở gần cuối phòng bệnh. Nghe tiếng cửa mở, tất cả ngước lên nhìn. Hermione chạy tới và ôm chầm lấy nó; thầy Lupin cũng tiến lên trước, coi bộ lo lắng.
"Con không sao chứ, Harry?"
"Con khỏe... Anh Bill thế nào ạ?"
Không ai trả lời. Harry nhìn qua vai Hermione và thấy một gương mặt không thể nhận ra được nằm trên gối Bill; bị cào xé ghê đến nỗi trông anh chàng thật quái dị. Bà Pomfrey đang bôi lên vết thương của Bill thứ thuốc mỡ gì đó màu xanh lá cây, khó ngửi. Harry chợt nhớ Snape đã chữa lành vết thương Cắt sâu mãi mài cho Malfoy bằng cây đũa phép của lão dễ dàng như thế nào.
"Bà không thể chữa bằng một cái bùa hay cái gì đó sao?" Nó hỏi bà y tá trưởng.
"Không bùa phép nào có tác dụng với những vết này," bà Pomfrey nói. "Tôi đã thử tất cả mọi thứ mà tôi biết, nhưng không có cách chữa lành vết thương người sói cắn."
"Nhưng anh ấy không bị căn vào lúc trăng tròn," Ron nói, nó nhìn đăm đăm xuống mặt anh nó như thể nó đang quyết chữa bệnh bằng phương pháp nhìn chằm chằm. "Greyback chưa háo thành ói, nên chắc chắn anh Bill cũng sẽ không trở thành một… một con… thực…?"
Nó ngờ vực nhìn thầy Lupin.
"Không, thầy nghĩ Bill sẽ không thành một người sói thực sự," thầy Lupin nói, "nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không bị nhiễm đôi chút. Những vết thương đó bị ếm lời nguyền. Chúng coi bộ sẽ không bao giờ lành hẳn, và… và Bill có lẽ sẽ mang những đặc điểm gì đó của sói từ giờ trở đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!