Cuộc đào tẩu của Hoàng tử
Harry cảm thấy như thể nó cũng đang bị quăng lên trời; việc đó đã không xảy ra… nó không thể nào xảy ra được…
"Ra khỏi đây, lẹ," Snape ra lệnh.
Hắn tóm cổ Malfoy nhấc lên và thúc nó đi qua cửa, vượt lên trước bọn còn lại; Greyback và anh em nhà tên mập lùn theo sau, cả hai tên này đang hồng hộc thở đầy phấn khích. Khi chúng biến mất qua cánh cửa, Harry nhận ra nó đã có thể cử động trở lại; cái đang giữ nó tê liệt đứng dựa vào tường lúc này không phải là pháp thuật mà là nỗi kinh hoàng và sững sờ.
Nó liệng cái Áo khoác Tàng hình qua một bên khi tên Tử thần Thực tử mặt mày bặm trợn, tên cuối cùng rời khỏi đỉnh Tháp, đang biến mất qua cánh cửa.
"Bất Động Toàn Thân!"
Tên Tử thần Thực tử oằn cong người như thể bị một vật rắn đập trúng vô lưng, và hắn đổ nhào xuống sàn, ngay đơ như một bức tượng sáp, nhưng khi hắn chưa kịp chạm đất thì Harry đã lật đật leo qua người hắn và chạy xuống cầu thang xoắn tối om.
Cảm giác hãi hung xé toạc trái tim Harry… nó vừa cần phải tới chỗ cụ Dumbledore, vừa cần phải đuổi bắt cho được Snape… bằng cách này hay cách khác, hai việc này có mối liên kết với nhau… nó có thể lật ngược lại những gì vừa xảy ra nếu nó thực hiện được cả hai việc đó… cụ Dumbledore không thể chết được…
Nó phóng vù xuống mười bậc thang xoắn ốc cuối cùng và dừng tại nơi chân cầu thang, cây đũa phép giơ cao: quãng hành lang sáng lờ mờ này bụi mù; hình như một nửa mái trần đã sụp xuống và một cuộc huyết chiến đang diễn ra trước mắt nó, nhưng ngay khi đang cố căng mắt coi xem ai đánh với ai thì nó nghe thấy cái giọng nói đáng căm giận đó quát tháo, "Xong rồi, đi thôi!" và nó thấy Snape vụt biến ngay khúc quẹo cuối hành lang; hắn và Malfoy hình như đã băng qua trận hỗn chiến mà không hề hấn gì.
Khi Harry phóng theo bọn chúng, một trong những tên đang đánh nhau liền tách khỏi cuộc đấu và bay về phía nó: đó là tên người hoá thú, Greyback. Hắn đè úp lên mình Harry trước khi nó kịp giơ đũa phép lên: Harry té ngửa ra sau, cùng với đám tóc rối bết, bẩn thỉu quết vô mặt, mùi tanh của máu và mồ hôi xộc đầy lỗ mũi và miệng nó, hơi thở nóng ran, thèm thuồng kề ngay cổ họng nó…
"Bất Động Toàn Thân!"
Harry cảm thấy Greyback đổ ụp lên người nó; với một cố gắng phi thường, nó đẩy tên người sói ra cho rớt xuống sàn, trong lúc đó một luồng ánh sáng xanh lá cây bay chíu về phía nó; nó hụp xuống né và chạy, chúi đầu ra trước, xông vô trận chiến. Bàn chân nó đạp phải cái gì mềm mềm và trượt trên sàn, nó chúi nhủi: có hai thây người đang nằm đó, úp mặt vô một vũng máu, nhưng không có thời gian để mà xem xét; lúc này Harry đã thấy một mái tóc đỏ tung bay như ngọn lửa trước mặt:
Ginny đang kẹt trong trận chiến với tên Tử thần Thực tử u bướu Amycus, hắn tới tấp phóng hết bùa này đến bùa khác vào Ginny trong khi cô bé né trối chết: Amycus cười khành khạch, khoái chí thưởng thức trò thể thao: "Hành hạ… hành hạ… mày không bao giờ có thể nhảy múa nữa đâu, con nhãi xinh…"
"Ngăn lại!" Harry hét lên.
Cú điểm huyệt của Harry trúng ngay ngực Amycus: hắn éc lên một tiếng đau đớn, hai chân nhấc hổng lên và văng vô bức tường đối diện, tuột xuống rớt khỏi tầm mắt. Sau lưng Ron, giáo sư McGonagall và thầy Lupin, mỗi người đang đấu tay đôi với từng tên Tử thần Thực tử một; cách họ một chút, Harry thấy cô Tonks đang chiến đấu với một tay pháp sư tóc vàng lực lưỡng, tên này đang phóng lời nguyền ra tung toé, những lời nguyền dội bưng bưng từ những bức tường xung quanh, làm nứt đá, bể tan những cửa sổ gần đó nhất…
"Harry, anh từ đâu ra vậy?" Ginny hét vang, nhưng không có thời gian để trả lời cô bé. Harry cúi đầu xuống và chạy lẹ về phía trước, tránh được một cú nổ ngay trên đầu nó trong gang tấc, nhưng mẩu tường vỡ trút như mưa xuống cả đám: Snape không được chạy thoát, nó phải đuổi kịp Snape…
"Bắt nó," giáo sư McGonagall thét to và Harry liếc thấy mụ Tử thần Thực tử Alecto tháo chạy xuống hành lang, với hai cánh tay giơ cao quá đầu, anh trai mụ chạy ngay sau mụ. Harry liền vọt theo chúng, nhưng bàn chân nó vướng phải thứ gì đó và giây sau nó đã nằm vắt ngang qua cẳng chân của ai đó: nhìn quanh, nó thấy gương mặt tròn xoe, tái mét của Neville úp chụp xuống sàn.
"Neville, là bồ…?"
"Mình ổn mà," Neville lắp bắp, nó đang ôm chặt lấy bụng "Harry… thầy Snape với Malfoy… chạy qua…"
"Mình biết, mình đang rượt theo!" Từ mặt sàn, Harry vừa nói vừa nhắm một lời nguyền vô tên Tử thần Thực tử tóc vàng bự con, kẻ đang gây náo loạn nhất: tên này rú lên một tiếng đau đớn khi lời nguyền tống ngay giữa mặt; hắn quay mòng mòng, loạng choạng và rồi chạy thục mạng theo sau hai an hem nhà kia.
Harry lồm cồm bò dậy khỏi sàn nhà và bắt đầu lao dọc theo hành lang, mặc kệ những tiếng nổ phía sau lưng, tiếng của những người khác thét gọi nó quay trở lại, và tiếng kêu nín lặng của những hình hài nằm dưới sàn, nó chưa biết số phận họ thế nào…
Nó lượn qua khúc cua, đôi giày thể thao của nó dính máu trơn trợt; Snape đã có được sự khởi hành vô cùng thuận lợi – có thể hắn đã chui vô Tủ Biến Mất trong Phòng Theo Yêu Cầu, hoặc các thành viên Hội Phượng Hoàng đã tới đó trước để bảo vệ tủ, ngăn không cho bọn Tử thần Thực tử tháo lui theo đường ấy? Harry chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng bàn chân của chính nó chạy huỳnh huỵch, tim nó đập thình thịch khi chạy dọc theo hành lang vắng tanh kế tiếp, nhưng rồi nó phát hiện ra dấu chân đầy máu, cho thấy rằng có ít nhất rằng có ít nhất một tên Tử thần Thực tử đào tẩu đang hướng về cổng trước – có lẽ Phòng Theo Yêu Cầu đã bị chặn thật rồi.
Nó lượn them một khúc cua nữa và một lời nguyền bay sượt qua người nó; nó vọt ra sau một bộ áo giáp đã nổ banh; nhìn thấy hai anh em tên Tử thần Thực tử đang chạy xuống dãy cầu thang đá hoa cương ở phía trước, nó liền nhắm những cú điểm huyệt vô chúng, nhưng chỉ trúng mấy bà phù thuỷ đội tóc giả trong một bức chân dung ở chiếu nghỉ
- họ vừa rú lên inh ỏi vừa chạy dạt sang những bức tranh hang xóm; khi Harry nhảy qua những mảnh vụn của áo giáp, nó nghe thấy có thêm những tiếng thét những tiếng la
- những người khác trong lâu đài hình như vừa bừng tỉnh giấc…
Harry hối hả chạy về phía một ngõ tắt, hy vọng sẽ vượt qua hai an hem nhà kia và xáp được gần Snape và Malfoy, bọn chúng giờ này chắc đã xuống tới sân. Không quên nhảy cóc qua những bậc thang bị giấu kín, Harry phóng qua một tấm thảm thêu ở chân cầu thang và vọt vô một hành lang, nơi một đám học trò nhà Hufflepuffs mặc đồ ngủ đang đứng lố nhố, hốt hoảng.
"Harry! Tụi này nghe thấy tiếng ồn và ai nói gì đó về bọn Tử thần Thực tử…" Ernie Macmillan vừa bắt đầu…
"Tránh ra!" Harry thét lên, đấm bay hai thằng con trai qua một bên khi phóng về phía đầu cầu thang và bay xuống nốt quãng cầu thang đá còn lại. Cánh cửa trước bằng gỗ sồi đã mở tung; có những vệt máu trên các phiến đá lát sàn và vài đứa học trò kinh hãi đứng cúp rúp nép vô tường, một hay hai đứa vẫn còn đưa cánh tay lên che mặt; chiếc đồng hồ cát khổng lồ của nhà Gryffindor bị một lời nguyền đánh trúng, những viên bi hồng ngọc bên trong còn đang rơi, với một tiếng "cách" thiệt to, đổ xuống sàn đá phiến ngay bên dưới.
Harry băng vút qua Tiền Sảnh và lao ra khoảng sân tối; nó nhận ra có ba hình thù đang chạy băng qua bãi cỏ, hướng về cánh cổng, mà vượt qua khỏi đó là chúng có thể độn thổ. Căn cứ theo hình dáng thì đó là tên Tử thần Thực tử khổng lồ tóc vàng, trước hắn một chút, là Snape và Malfoy…
Bầu không khí ban đêm lạnh giá chém vô buồng phổi Harry khi nó vút đuổi theo bọn kia; nó thấy một chớp sáng xẹt lên ở đằng xa, trong giây lát chiếu rõ mục tiêu cho nó; nó không biết luồng sáng ấy là gì nhưng vẫn mải miết chạy, nó chưa tới đủ gần để nhắm một lời nguyền cho trúng đích…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!