Sau tang lễ
Những khoảnh trời màu xanh rực rỡ đã bắt đầu hiện ra bên trên những tháp canh của tòa lâu đài, nhưng những dấu hiệu của mùa hè sắp đến này không làm tâm trạng Harry khá hơn. Nó cứ gặp trục trặc hoài, cả trong cố gắng tìm hiểu xem Malfoy đang làm gì, cả trong nỗ lực gợi chuyện với thầy Slughorn để may ra bằng cách nào đó dụ dỗ được thầy trao cho cái ký ức mà hình như thầy đã chôn sâu mấy chục năm trời.
"Lần cuối cùng, hãy quên Malfoy đi," Hermione kiên quyết nói với Harry.
Hai đứa nó đang ngồi với Ron trong góc sân trường đầy nắng sau bữa ăn trưa. Cả Hermione lẫn Ron đều đang nắm chặt tờ rơi của Bộ Pháp thuật – Những Lỗi Độn Thổ Thông Thường và Cách Tránh – bởi vì tụi nó sẽ phải thi vào ngay buổi trưa hôm đó, nhưng cách gì thì gì, mấy tờ rơi đó chẳng chứng tỏ có tác dụng xoa dịu thần kinh của tụi nó chút nào.
Ron bỗng giật mình và tìm cách núp sau lưng Hermione khi một cô gái vừa đi vòng qua cái góc tụi nó đang ngồi.
"Không phải Lavender mà," Hermione chán ngán nói.
"Ừ, tốt," Ron nhẹ nhõm nói.
"Bạn là Harry Potter?" Cô ấy nói, "Tôi được sai đưa cho bạn cái này."
"Cám ơn."
Trái tim Harry chùng xuống lúc nó cầm cuộn giấy da nhỏ. Khi cô gái đã đi xa ngoài tầm tai, nó nói, "Thầy Dumbledore đã nói là mình sẽ khỏi học thêm buổi nào nữa cho tới khi mình lấy được ký ức thầy Slughorn."
"Có lẽ thầy muốn kiểm tra xem bồ đang làm gì?" Hermione suy đoán trong lúc Harry mở cuộn giấy da; nhưng thay vì nhận ra nét chữ dài, thon mảnh, xiên xiên của cụ Dumbledore, nó lại thấy dòng chữ chè bè lộn xộn, rất khó đọc vì những vết mực lem to thù lù nằm đầy trên tờ giấy da.
Harry, Ron và Hermione yêu quý!
Aragog đã chết tối qua. Harry và Ron, hai đứa con đã gặp cậu ấy và biết cậu ấy đặc biệt như thế nào. Hermione, bác biết con sẽ thích cậu ấy. Nếu các con chịu khó xuống đây dự tang lễ vào tối hôm nay thì điều đó an ủi bác nhiều lắm. Bác định làm tang lễ vào lúc hoàng hôn vì đó là thời điểm cậu ấy thích nhất trong ngày. Bác biết các con không được phép ra ngoài vào ban đêm, nhưng các con có thể xài tấm Áo Khoác Tàng Hình.
Lẽ ra bác không nên rủ rê các con, nhưng bác không chịu nổi sự cô đơn này.
Hagrid.
"Đọc đi." Harry nói, trao bức thư cho Hermione. "Ôi, Trời ơi!" Cô bé kêu lên, đọc lướt qua bức thư rồi chuyển cho Ron, anh chàng này đọc bức thư với vẻ ngờ vực càng lúc càng tăng.
"Bác ấy khùng hả!" Nó giận dữ nói. "Cái đồ đó đã từng bảo đồng bọn ăn thịt Harry và mình! Từng bảo chúng cứ tự tiện chén! Vậy mà bây giờ bác Hagrid lại mong tụi mình đi xuống đó mà khóc thương cái thây lông lá đó!"
"Không những thế," Hermione nói, "bác ấy còn biểu tụi mình rời khỏi lâu đài vào ban đêm mà bác ấy biết an ninh ban đêm chặt chẽ một triệu lần hơn và nếu tụi mình bị bắt thì sẽ rắc rối biết chừng nào."
"Trước đây tụi mình đã từng xuống đó gặp bác ấy vào ban đêm mà," Harry nói.
"Ừ, nhưng liều vì một chuyện như vầy à?" Hermione nói. "Chúng ta đã mạo hiểm nhiều phen để giúp bác Hagrid, nhưng nói cho cùng – Aragog đã chết. Phải chi là vấn đề cứu mạng bác ấy…"
"Mình càng không muốn đi," Ron kiên quyết. "Bồ chưa gặp con quái vật đó, Hermione à. Cứ tin mình đi, chết sẽ làm cho nó tốt mã hơn."
Harry lấy lại lá thư và đăm đăm nhìn xuống những vết mực loang lổ khắp lá thư. Rõ ràng là nước mắt đã rớt xuống tờ giấy da liên tiếp từng hột bự…
"Harry, bồ đừng có nghĩ đến việc đi." Hermione nói. "Không đáng bị cấm túc vì một chuyện như thế."
Harry thở dài. "Ừ, mình biết," nó nói. "Mình chắc là bác ấy sẽ phải chôn Aragog mà không có tụi mình."
"Ừ, chắc vậy." Hermione nói, trông có vẻ yên tâm. "Coi nè, lớp Độc Dược chiều nay hầu như trống trơn, vì tất cả tụi này đều đi thi Độn Thổ… Vậy bồ thử tìm cách dụ dỗ thầy Slughorn đi."
"Bồ nghĩ lần thứ năm mười bảy thì hên hả?" Harry cay đắng.
"Hên?" Ron đột ngột la lên. "Đúng đó, Harry, cứ cầu may!"
"Ý bồ là sao?"
"Xài thuốc hên!"
"Phải đó, Ron, đúng rồi!" Hermione nói, nghe thảng thốt. "Dĩ nhiên rồi! Tại sao mình lại không nghĩ ra há?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!