Chương 21: (Vô Đề)

Phòng Bất khả tri

Harry suy nghĩ nát óc nguyên một tuần lễ sau đó để tìm ra cách thuyết phục được Thầy Slughorn giao bản ký ức thật, nhưng đầu óc nó vẫn chẳng nảy ra cái gì đáng được coi là sáng kiến cả, nên nó đành phải làm cái mà dạo này nó làm hơi thường xuyên mỗi khi không biết phải làm sao, ấy là: nghiền ngẫm cuốn sách Độc dược, hy vọng Hoàng tử nguệch ngoạc điều gì đó có ích bên lề sách, như chàng đã làm bao phen trước đó.

"Bồ không kiếm được gì trong đó đâu," Hermione kiên quyết nói vào một buổi tối chủ nhật.

"Đừng gây sự, Hermione". Harry nói, "Nếu không nhờ Hoàng tử, giờ đây Ron chẳng còn được ngồi đây đâu."

"Nó sẽ vẫn còn ngồi đây nếu bồ chịu nghe lời Thầy Snape từ hồi năm thứ nhất," Hermione sẵng giọng nói.

Harry phớt lờ Hermione. Nó vừa tìm được một câu thần chú, (Cắt sâu mãi mãi!), được viết tháu bên dưới một dòng chữ rất đáng ngẫm nghĩ, "Dành cho kẻ thù". Nó ngứa ngáy muốn thử ngay, nhưng nghĩ tốt nhất là đừng làm trước mặt Hermione. Nó bèn lén xếp góc trang sách để làm dấu.

Tụi nó đang ngồi bên lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung; những đứa khác còn thức ddwwdu là đám bạn học năm thứ sáu. Trước đó, khi tụi nó trở về sau bữa ăn tối và trông thấy một thông báo mới trên bảng tin về ngày kiểm tra Độn thổ, đứa nào cũng xôn xao hồi hộp. Những ai đủ mười bảy tuổi trước hay đúng vào ngày kiểm tra đầu tiên, ngày hăm mốt tháng tư, sẽ có thể chọn ghi danh theo học những buổi luyện tập thêm được tổ chức ở làng Hogsmeade (có sự giám sát nghiêm ngặt).

Ron phát hoảng khi đọc thông báo này; nó vẫn chưa biết cách độn thổ và lo sốt vó là nó chưa sẵn sàng để dự kỳ kiểm tra.

Hermione đã độn thổ được hai lần nên hơi tự tin hơn một chút, còn Harry thì bốn tháng nữa mới đủ mười bảy tuổi, nên dù có sẵn sàng hay chưa thì cũng không thể dự thi.

"Nhưng ít ra thì bồ cũng có thể độn thổ!" Ron nói giọng căng thẳng. "Bồ sẽ chẳng gặp khó khăn gì vào tháng bảy tới!"

"Mình chỉ mới làm được một lần," Harry nhắc Ron; trong buổi học trước nó rốt cuộc cũng tìm được cách biến mất rồi hiện hình trở lại bên trong cái vòng cảu nó.

Vì đã lãng phí quá nhiều thì giờ giãi bày ra miệng nỗi lo lắng về chuyện Độn thổ, nên Ron giờ đây vẫn còn phải khốn khổ làm cho xong bài luận văn khó độc địa của Thầy Snape, trong khi Harry và Hermione đã xong từ đời tám hoánh. Harry hoàn toàn yên chí sẽ bị điểm thấp bài này bởi vì nó không đồng ý với Thầy Snape về cách thức tốt nhất để khắc phục bọn giám ngục, nhưng nó cóc cần:

bây giờ đối với nó ký ức cuat Thầy Slughorn mới là điều quan trọng nhất.

"mình nói cho bồ biết nhé, cái gã Hoàng tử ngu xuẩn đó sẽ không thể giúp được gì bồ trong chuyện này đâu, Harry!" Hermione nói, giọng to hơn. "Chỉ có một cách ép buộc người ta làm điều bồ muốn, ấy là ếm bùa Độc đoán, mà chuyện đó thì bất hợp pháp..."

"Ừ, biết rồi, khổ lắm, cám ơn." Harry nói, không rời mắt khỏi cuốn sách. "Chính vì vậy mà mình đang kiếm cách khác, một độc dược hay thần chú nào đó..."

"Bồ đang đi trật hướng rồi," Hermione nói. "Thầy Dum nói là chỉ có bồ mới lấy được ký ức đó. Điều đó tức có nghĩa là bồ có thể thuyết phục Thầy Slughorn bằng một cách mà những người khác không thể làm được. Cách đó nhất định không phải là lén bỏ thuốc mê cho thầy, vì ai cũng có thể làm việc đó..."

"Từ "tham chiến" đánh vần như thế nào nhỉ?" Ron vừa nói vừa lắc mạnh cây viết lông ngỗng vừa trợn mắt nhìn tờ giấy da của nó. "Đâu phải T-H-U-M..."

"Không, trật rồi," Hermione nói, kéo bài luận văn của Ron về phía mình. "Và từ "điểm" cũng không phải bắt đầu bằng L-I-M... Bồ đang dùng loại viết gì vậy?"

"Một trong những cây viết Tự

-kiểm

-tra

-chính

-tả của anh Fred và George, nhưng mình nghĩ có lẽ bùa hết linh rồi."

"Ừ, chắc vậy," Hermione nói, chỉ vào cái đề bài luận văn của Ron, "bởi vì đề bài thầy ra cho tụi mình là cách ứng phó với bọn giám ngục, chứ không phải bọn Dám

-đục và mình cũng không nhớ là bồ có khi nào đổi tên thành ra "Roonil Wazlib" không."

"Đâu có!" Ron nói, kinh hoàng trợn mắt ngó tờ giấy da. "Đừng có nói là mình phải viết lại hết cả bài quỉ sứ này nghen!"

"Không sao, tụi mình có thể sửa lại," Hermione nói, kéo bài luận văn về phía cô bé và rút cây đũa phép ra.

"Mình thương bồ quá, Hermione," Ron nói, ngồi thừ xuống ghế, mệt mỏi dụi mắt. Hermione hơi ửng hồng nhưng chỉ nói, "Đừng có để cho Lavender nghe bồ nói vậy."

"Không," Ron nói với hai bàn tay của nó. "Hay là mình cứ để cho cô ta nghe, may ra cô ta ình de."

"Tại sao bồ không cho cô ta de nếu bồ muốn gnhir chơi?" Harry hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!