Chương 20: (Vô Đề)

Thỉnh cầu của chúa tể Voldermort

Việc đầu tiên xảy ra vào sáng hôm sau là Harry và Ron rời khỏi bệnh thất, sức khỏe hoàn toàn bình phục nhờ sự chăm sóc của bà Pomfrey và giờ đây chúng có thể thưởng thức những ích lợi của việc bị đấm ngã chổng kềnh và bị đầu độc suýt chết, trong đó có cái lợi lớn nhất là giờ đây Hermione đã trở lại bạn bè với Ron như xưa. Hermione thậm chí còn cặp kè tụi nó xuống phòng ăn điểm tâm, đem theo cái tin Gin đã cãi nhau một trận với Dean.

Cái gã đang lờ đờ ngủ trong ngực Harry bỗng nhiên ngóc đầu dậy, hít hửi không khí tràn trề hy vọng.

"Tụi nó cãi nhau về chuyện gì?" Nó hỏi, cố gắng nói giọng bình thường; lúc đó tụi nó đang quẹo vào một hành lang ở tầng thứ bảy vắng vẻ, ngoại trừ một cô gái nhỏ xíu đang săm soi một tấm thảm thêu hình những chú lùn ranh mặc váy xòe. Khi nhìn thấy các anh chị năm thứ sáu đến gần, cô bé hốt hoảng đến nỗi làm rớt cái cân bằng đồng mà cô bé đang cầm.

"Không sao!" Hermione ân cần nói, vội vàng đi tới để giúp đỡ. "Đây…"

Cô nàng gõ đầu cây đũa phép lên cái cân bể và nói, "Chữa lành". Cô bé kia không nói cảm ơn, chỉ đứng như bị trời trồng tại chỗ khi các anh chị năm thứ sáu đi ngang qua và nhìn theo tụi nó đi khuất tầm mắt.

Ron liếc nhìn lại cô bé. Nó nói.

"Mình thề là cái cân sẽ teo nhỏ đi."

"Đừng bận tâm đến con bé," Harry nói, hơi sốt ruột. "Gin và Dean cãi nhau về chuyện gì vậy, Hermione?"

"Ôi, Dean cười chuyện McLaggen tông trái Bludger vô bồ," Hermione nói.

"Cảnh đó chắc là tức cười lắm," Ron nói ra vẻ công bằng.

"Chẳng tức cười chút nào hết!" Hermione nổi sung nói. "Trông dễ sợ hết sức và nếu Coote và Peakes không chụp Harry kịp thời thì Harry có thể đã bị thương trầm trọng!"

"Ừ, thôi, Gin và Dean cũng không cần phải chia tay về chuyện đó, Harry nói, vẫn cố gắng làm ra vẻ bình thường. "Hay là tụi nó vẫn còn bồ nhau?"

"Còn, tụi nó vẫn còn bồ nhau… Nhưng tại sao bồ quan tâm dữ vậy?" Hermione hỏi, nhìn soi mói Harry.

"Mình chỉ không muốn đội Quidditch rối ren lộn xộn một lần nữa!" Harry hấp tấp nói, nhưng Hermione vẫn tỏ vẻ nghi ngờ. Cho nên nó thở phào khi nghe có tiếng gọi. "Harry!" từ đằng sau giúp nó có cớ quay lưng lại Hermione.

"Ủa, chào Luna."

"Em đi vô bệnh thất tìm các anh," Luna nói, vừa lục lọi trong túi xách. "Nhưng họ nói các anh đã về rồi…"

Cô bé nhét vào tay Ron một cái có vẻ là cọng hành lá, một tai nấm lốm đốm và một bụm gì đó giống như cứt mèo, cuối cùng kéo ra được một cuộn giấy da bèo nhèo để đưa cho Harry.

"…Em được biểu đưa cho anh cái này."

Đó là một cuộn giấy da nhỏ mà Harry nhận ra ngay tức thì là thư cụ Dumbledore gọi nó đi học.

"Tối nay," nó nói với Ron và Hermione, sau khi đã mở thư ra xem.

"Bình luận trấn đấu vừa rồi hay ghê!" Ron nói với Luna khi cô bé lấy lại cọng hành xanh, cái nấm đốm và bụm cứt mèo. Luna mỉm cười ngờ ngợ.

"Anh đang chọc quên em phải không?" Cô bé nói. "Ai cũng nói dở ẹt."

"Không, anh nói nghiêm túc mà!" Ron nói một cách chân thành. "Anh nhớ chưa bào giờ khoái nghe bình luận hơn lần vừa rồi! Nhân tiện hỏi cái này là cái gì vậy?" Nó nói thêm, giơ cái vật giống cọng hành xanh lên ngang tầm mắt.

"À, đó là Rễ canh," cô bé nói, vừa nhét cứt mèo và cái nấm đốm trở lại túi xách. "Anh cứ giữ lại nếu anh thích, em còn mấy cái nữa. Mấy cái đó canh phòng bọn Bộng Nuốt hay lắm." Và cô bé bước đi, bỏ lại Ron cời phát sặc, tay vẫn còn nắm cọng Rễ canh.

"Mấy bồ biết không, mình càng ngày càng thấy thích Luna hơn." Ron nói khi tụi nó tiếp tục đi tới Đại sảnh đường. "Mình biết con nhỏ đó khùng, nhưng mà hay ở chỗ…" Nó đột nhiên ngừng nói. Lavender Brown đang đứng ngay chân cầu thang đá, vẻ mặt giận đùng đùng.

"Chào," Ron lo lắng nói.

"Đi thôi," Harry thì thầm với Hermione và hai đứa nó nhanh chân đi qua mặt Lavender, mặc dù vẫn kịp nghe cô nàng nói, "Tại sao anh không nói cho em biết là bữa nay anh xuất viện hả? Và tại sao anh lại cặp kè với con nhỏ đó hả?"

Khi Ron xuất hiện ở bàn ăn điểm tâm nửa giờ sau, trông mặt nó vừa lầm lì vừa bực bội và mặc dù nó ngồi cùng bàn với Lavwnder, Harry không thấy tụi nó không nói một lời nào với nhau trong suốt thời gian ngồi cạnh nhau. Hermione hành xử như thể hoàn toàn không biết gì về chuyện đó, nhưng một đôi lần Harry nhìn thấy một nụ cười vu vơ khó hiểu thoáng qua gương mặt cô nàng.

Suốt ngày hôm ấy Hermione dường như ở trong một trạng thái đặc biệt vui và buổi tối đó trong phòng sinh hoạt chung cô nàng thậm chí còn bằng lòng ngó qua (nói cách khac là viết nốt) bài luận văn môn Dược thảo học cho Harry, một việc mà cho tới lúc đó cô nàng vẫn kiên quyết từ chối, vì biết là Harry thể nào rồi cũng cho Ron sao y bản chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!