Chương 12: (Vô Đề)

Bạc & Ngọc mắt mèo

Cụ Dumbledore đang ở đâu, và đang làm gì cơ chứ?

Harry chỉ thoáng thấy thầy hiệu trưởng vào 2 lần trong vài tuần tiếp theo. Cụ ít khi xuất hiện trong các bữa ăn như trước, và Harry chắc chắn Hermione đã đúng khi nghĩ rằng cụ rời khỏi trường nhiều ngày trong mỗi lần. Cụ Dumbledore đã quên mất cụ fải dạy các bài học cho Harry ư? Cụ đã nói rằng các bài học đó sẽ đưa đến một điều gì đó có liên quan tới lời tiên tri; Harry đã cảm thấy như mình đang được bênh vực, an ủi, và bây giờ thì nó lại hơi hơi có cảm giác đang bị bỏ rơi.

Giữa tháng tám có chuyến đi đầu tiên của học kỳ đến Hogsmeade. Harry đã tự hỏi ko biết những chuyến đi này có vẫn được cho phép hay ko, khi mà các biện pháp an ninh đang ngày một được thắt chặt xung quanh trường, nhưng nó rất mừng khi biết tụi nó vẫn được đi; được ra khỏi lâu đài vài tiếng đồng hồ luôn luôn tuyệt vời.

Harry dậy sớm vào buổi sáng của chuyến đi

- bầu trời có dấu hiệu giông bão, và giết thời gian cho tới bữa ăn sáng bằng cách đọc bản sao cuốn Pha chế độc dược cao cấp của nó. Nó ko hay nằm trên giường mà đọc sách giáo khoa; cái việc đó, như Ron đã nói rất đúng, đối với tất cả mọi người đều là không đàng hoàng, ngoại trừ Hermione, người đơn giản là lạ lùng theo kiểu đó.

Harry cảm thấy, mặc dù vậy, bản sao cuốn "Pha chế độc dược cao cấp" của "Hoàng tử lai" khó mà đạt được tiêu chuẩn của một cuốn sách giáo khoa. Harry càng miệt mài vào cuốn sách, nó càng nhận ra có nhiều thứ như thế nào trong đó, ko chỉ là những lời mách nước viết tay hay các cách làm tắt để chế độc dược, những thứ đã cho Harry một tiếng tăm rực rỡ với giáo sư Slughorn, mà còn có các bùa chú nho nhỏ giàu tưởng tượng được viết nguệch ngoạc ở bên lề, những cái Harry chắc rằng, xét qua những dấu gạch xóa và những vết sửa, là do vị Hoàng tử đó tự sáng tác ra.

Harry đã thử một số thần chú do tự Hoàng tử chế . Có một loại bùa làm ấy cái móng chân mọc ra nhanh đến đáng lo ngại ( nó thử cái này lên Crabbe trong hành lang và thu được một kết quả hết sức thú vị); một câu thần chú làm dính chặt lưỡi vào vòm miệng (nó đã ếm 2 lần một cách rất đáng khen lên Argus Filch mà lão này chẳng ngờ vực gì cả); và, có lẽ, cái hữu dụng nhất trong số đó là Muffliato, 1 thần chú làm đầy lỗ tai của bất kỳ người nào ở gần đó với những tiếng vù vù ko xác định được, nhờ đó những cuộc nói chuyện dài dòng có thể được tiến hành trong lớp mà ko lo bị nghe lén. Người duy nhất ko thấy những bùa phép này vui ở chỗ nào là Hermione, cô bé luôn giữ thái độ ko tán thành cứng rắn từ đầu đến cuối và từ chối ko nói gì hết nếu Harry xài bùa Muffliato lên bất kỳ người nào xung quanh.

Ngồi trên giường, Harry nghiêng cuốn sách qua một bên để xem xét kỹ hơn những chỉ dẫn nguệch ngoạc của một loại thần chú hình như đã gây rắc rối gì đó cho "Hoàng tử". Có rất nhiều vết gạch xóa và sửa chữa, nhưng cuối cùng, bị nhét vô một góc của trang giấy là một dòng chữ vội vàng:

Levicorpus (nvbl)

Trong khi những cơn gió và mưa tuyết đập ko ngớt vào các ô cửa sổ, còn Neville thì ngáy ầm ĩ, Harry nhìn chăm chăm vào mấy chữ trong ngoặc. Nvbl*…chắc phải nghĩa là "ko phát ra tiếng nói"(*nonverbal). Harry hơi nghi ngờ ko biết nó có thực hiện được câu thần chú đặc biệt này ko; nó vẫn còn gặp khó khăn với những bùa chú ko dùng tiếng nói, điều mà lão Snape đã nhanh chóng chỉ trích vào mỗi và mọi buổi học trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Mặt khác, "Hoàng tử" đã chứng tỏ mình là một giáo viên có hiệu quả hơn Snape rất nhiều cho tới lúc này. Không chĩa đũa phép vào thứ nào cụ thể cả, Harry phẩy nhẹ nó theo hướng đi lên và hô "levicorpus" trong đầu. "Aaaaaaaargh!"

Một ánh chớp lóe lên và căn phòng bỗng đầy tiếng nói: tất cả mọi người đều thức giấc và Ron thì hét lên. Harry kinh hoàng quăng cuốn "Pha chế độc dược cao cấp" lên trời; Ron đang lộn ngược đầu treo lủng lẳng giữa không khí như thể một cái móc vô hình đã nhấc bổng nó lên ở mắc cá chân

"Xin lỗi"

- Harry la, trong khi Dean và Seamus thì rống lên cười, và Neville ngồi dậy dưới sàn nhà sau khi đã bị té lăn khỏi giường. "Chờ chút

- mình sẽ cho bồ xuống-"

Harry mò mẫm tìm cuốn độc dược và cuống quít lật các trang trong cơn hoảng loạn, cố tìm trang đúng; cuối cùng thì nó cũng tìm ra và cố đọc cho được cái từ lí nhí bên dưới câu thần chú. Cầu trời đây đúng là câu thần chú giải hóa, Harry đọc " Liberacorpus!" trong đầu với tất cả sức lực của nó. Một ánh chớp khác lóe lên, và Ron rớt xuống thành một đống lên tấm nệm của nó.

"Xin lỗi"

- Harry lặp lại yếu ớt, trong lúc Dean và Seamus tiếp tục ầm lên cười.

"Mai,"

- Ron nói giọng như bị nghẹn, "Mình khoái bồ đặt đồng hồ báo thức hơn"

Sau khi tụi nó đã thay quần áo, nhồi nhét khắp người với những cái áo ấm đan bằng tay của bà Weasley, mang theo áo choàng, khăng quàng cổ và găng tay thì cú sốc của Ron đã giảm bớt và nó quả quyết là câu thần chú mới của Harry cực kỳ vui nhộn; quá vui nhộn thật sự, nên nó ko bỏ phí chút thời gian nào để thết đãi Hermione = câu chuyện lúc nãy lúc tụi nó ngồi ăn sáng.

"…và sau đó một ánh chớp khác lóe lên, và mình rớt xuống giường lần nữa"

- Ron nhe răng cười, tự thưởng mình bằng món xúc xích.

Hermione ko thèm nở đến lấy một nụ cười trong suốt câu chuyện, và bây giờ thì quay

nét mặt lạnh lùng ko đồng tình về phía Harry

"Câu thần chú đó, có khả năng nào, lại là 1 câu nữa trong cuốn độc dược của bồ ko, Harry?"

- cô bé hỏi

Harry nhăn mặt với cô bé:

" Bồ luôn nhảy ngay tới kết luận tệ hại nhất vậy hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!