Sự giúp đỡ của Hermione
Đúng như Hermione đã đoán, những khoảng thời gian trống của học viên năm thứ 6 không phải là những giờ dành cho thư giãn như Ron mong đợi, mà để bắt kịp với lượng bài tập khổng
lồ được giao. Ngoài việc phải học như là chúng có kỳ thi mỗi ngày, mỗi một buổi học cũng trở nên đòi hỏi hơn hẳn so với trước đây. Dạo này, Harry hầu như không hiểu đến nửa bài giảng của Gíao Sư McGonagall, và kể cả Hermione cũng phải yêu cầu Giáo Sư nhắc lại những chỉ dẫn một hay hai lần. Một điều không thể tin đc và mặc cho những phản ứng ngày càng tăng của Hermione , Độc dược bỗng nhiên trở thành môn học tốt nhất của Harry ; nhờ vào Hoàng tử máu lai.
Những lời chú câm giờ đây được yêu cầu không chỉ trong Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám, mà cả trong môn bùa chú (Charms) và Biến hình. Harry thường xuyên thấy những bạn cùng lớp của mình trong phòng sinh họat chung hoặc trong giờ ăn mặt đỏ tía tai và căng thẳng, trông như là họ đã dùng quá liều U
-No
-Poo (Mày_chẳng_là_cái_phân_gì : chơi chữ trong tiếng anh, nghe tương tự như là Voldemort _ ND). Tuy nhiên, Harry biết rằng họ đang cố để làm lời chú mà không phải đọc to nó lên.
Đựơc ra ngoài và học trong nhà kính trở nên một điều dễ chịu , mặc dù phải học với những thứ cây nguy hiểm hơn bao giờ hết trong môn Dược Thảo, bởi dẫu sao chúng cũng được phép quát tướng lên nếu bị bọn cây Xúc tu độc ôm bất ngờ từ phía sau.
Một kết quả của hàng tá bài tập và những giờ điên đầu tập luyện làm chú không lời là Harry , Ron và Hermione chẳng có thời gian để đi thăm bác Hagrid. Hagrid cũng không còn đến ăn trưa ở bàn giáo viên nữa , một điềm không hay, và trong một vài dịp khi chúng đi ngang qua bác trên hành lang hoặc trên sân, bác đã không nghe nhìn thấy hay nghe chúng chào, một cách bí ẩn.
"Chúng ta phải đến giải thích thôi" Hermione nói, mẳt nhìn vào cái ghế trống khổng lồ của Hagrid tại bàn giáo viên buổi sáng thứ bảy hôm sau.
" Nhưng chúng ta có buổi tuyển chọn đội Quiddich sáng nay" Ron đáp lại. " và chúng ta phải luyện tập lời chú Aguamenti của Flitcwick nữa! Vả lại, giải thích gì chứ, Sẽ phải làm thế nào để nói là chúng ta ghét môn học dớ dẩn đó của bác ấy? "
" Chúng ta đã không ghét môn đó" Hermione nói.
"Nói điều đó ình cậu đi, mình thì vẫn chưa quên những con đuôi nổ đâu " Ron lầm bầm. " Và nói để cậu biết, chúng ta đã thoát một cách may mắn đó. Cậu đã chẳng phải nghe nói suốt ngày về ông anh vô ý thức của bác ấy. Hẳn là chúng ta đã phải dạy Grawp buộc dây dầy như thế nào nếu ở lại"
"Mình ghét không nói chuyện đựợc với Hagrid" Hermione nói với vẻ rầu rĩ.
" Chúng mình sẽ đi sau buổi Quiddich" Harry trấn an cô. Cậu cũng nhớ Hagrid, mặc dù cũng như Ron, cậu nghĩ rằng tốt hơn là không có Grawp trong cuộc sống của chúng. " Nhưng buổi thử đội tuyển có thể chiếm cả buổi sáng, với số nguời đã đăng ký". Cậu cảm thấy hơi hồi hộp với việc phải đối mặt gánh nặng đầu tiên trong tư cách Thủ Quân. "Mình chẳng hiểu sao tự nhiên đội lại trở nên đông đúc đến vậy".
"Thôi đi nào Harry ", Hermione nói với giọng bỗng nhiên không còn tý kiên nhẫn. " Đó chẳng phải là do Quiddich, mà do cậu! Cậu chưa bao giở trở nên hấp dẫn hơn thế này và nói thật nhé, cậu còn đáng tơ tuởng ấy chứ"
Ron lấp miệng cuời với một miếng cá muối to tướng. Hermione dành cho Ron một cái nhìn khinh khỉnh truớc khi quay trở sang với Harry
" Mọi nguời đều biết là cậu là nói thật, phải không ? Cả thế giới phù thủy đều công nhận là cậu đã đúng về việc Voldemort quay trở lại và cậu đã chiến đấu với lão 2 lần trong 2 năm trước và đã thoát hiểm cả hai lần. Và bây giờ họ gọi cậu là Nguời Đựợc Chọn – Sao, cậu vẫn chưa thấy là sao mọi ngừơi bị thu hút bởi cậu à"
Đúng là Harry đã thấy tòa Đaị Sảnh trở nên nóng nực bất thường, mặc dù trần nhà trông vẫn lạnh và ẩm ướt.
" Và cậu đã trải qua hết những sự ngược đãi từ Bộ Pháp Thuât khi mà họ cố để làm cho cậu giống như một kẻ nói dối và bất nhất. Cậu vẫn còn thấy những dấu vết trên mu bàn tay mà mụ đàn bà dã man đó đã bắt cậu lên viết bằng máu của mình, nhưng dẫu sao cậu vẫn không từ bỏ những gì cậu đã nói … "
" Cậu vẫn có thể nhìn thấy chỗ mà nhũng bộ não đó đã tóm mình trong bộ Pháp thuật, nhìn đây này!" , Ron vừa nói vừa lắc cái tay áo ra đằng sau.
" Và nó cũng chả đau đớn gì khi mà cậu cao lên hơn 1 foot kỳ hè vừa rồi đâu". Hermione kết thúc, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Ron.
" Mình cao"Ron nói một cách chả ăn nhập gì.
Nhưng con cú đưa tin bay đến, sà xuống qua những của sổ lất phất mưa và tung tóe nuớc lên tất cả mọi ngừơi. Hầu hết mọi người đều nhận đựợc nhiều thư tín hơn bình thường; những bậc phụ huynh lo lắng muốn nghe tin tức từ con cái và trấn an chúng rằng mọi nguời ở nhà đều ổn cả. Harry đã chẳng có cái thư nào từ đầu kỳ đến giờ, nguời duy nhất viết thư cho cậu giờ đã mất và mặc dù cậu đã mong chờ thư của Lupin, cho đến nay, vẫn bặt vô âm tín.
Vì thế sáng nay cậu đã thật ngạc nhiên khi thấy Hedwig bay vòng quanh giữa những con cú nâu và xám. Nó đậu trứơc Harry , mang một gói hàng to hình vuông. Ngay sau đó, một gói hàng giống nguyên xi cũng đậu trước mặt Ron, đè duới nó là một đống đôm đốm kiệt sức, Pigwidgeon.
"Ha!" Harry reo lên, mở gói hàng và để lộ ra một cuốn sách "Chế tạo độc duợc bậc cao" , mới tinh từ Flourish và Blotts.
"Ồ tốt quá", Hermione nói, giọng vui mừng " Giờ thì cậu có thể trả cuốn sách bị viết lên đó lại rồi"
" Cậu điên đấy à" Harry nói. " Mình sẽ giữ nó! Mình đã nghĩ kỹ rồi __"
Cậu lôi quyển sách ra khỏi cặp và gõ lên bìa của nó băng cây đũa phép, miêng lẩm bẩm
" Dijjindo!" Bìa của cuốn sách rời ra. Harry làm lại như vậy với cuốn sách mới.( Hermione trông rất xì căng đan ). Sau đó cậu đổi 2 cái bìa và, gõ lên chúng lần nữa và hô " Gắn lại!"
Giờ nằm trên bàn là cuốn sách của Hoàng tử, đc ngụy trang trông như một cuốn sách mới và , cạnh đó là cuốn sách mới từ Flourish và Blotts, nhìn chẳng khác gì một cuốn sách cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!