Chương 7: (Vô Đề)

Di chúc của cụ Albus Dumbledore

Nó đang đi dọc theo một con đường núi trong ánh bình minh màu xanh dịu mát. Xa xa bên dưới, phủ trong sương mù, lờ mờ hình ảnh một thị trấn nhỏ. Người đàn ông nó đang tìm có ở dưới đó không, người đàn ông nó cần ghê gớm đến nỗi nó không thể nghĩ đến chút gì khác, người đàn ông nắm lời giải

- lời giải cho vấn đề của nó...

"Ê, tỉnh dậy."

Harry mở mắt ra. Nó lại đang nằm trên cái giường xếp trong căn phòng sát mái dơ hầy của Ron. Mặt trời vẫn chưa mọc và căn phòng vẫn còn tối nhờ nhờ. Con cú Pigwidgeon còn ngủ, đầu vùi dưới cánh. Cái thẹo trên trán Harry đang nhói đau.

"Bồ mớ trong lúc ngủ."

"Mình mớ à?"

"Ừ. 'Gregorovitch'. Bồ cứ nói hoài 'Gregorovitch'."

Harry không đeo kính, gương mặt Ron hiện ra hơi nhoè.

"Gregorovitch là ai?"

"Làm sao mình biết? Bồ là người nói ra cái tên đó mà."

Harry chà xát cái thẹo trên trán, suy nghĩ. Nó có một ý nghĩ mơ hồ là nó đã từng nghe cái tên đó trước đây, nhưng nó không thể nghĩ ra là ở đâu.

"Mình nghĩ Voldemort đang tìm kiếm hắn."

"Khốn khổ cho hắn," Ron sốt sắng nói.

Harry ngồi dậy, vẫn chà xát cái thẹo, giờ nó đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Nó cố gắng nhớ chính xác đường nét của ngôi làng nhỏ được ấp ủ trong một thung lũng sâu.

"Mình nghĩ hắn đã ra nước ngoài."

"Ai, Gregorovitch hả?"

"Voldemort. Mình nghĩ hắn đang ở đâu đó nước ngoài, tìm kiếm Gregorovitch. Chỗ đó trông không giống bất cứ nơi nào trên nước Anh."

"Bồ cho là bồ lại nhìn thấu óc hắn một lần nữa à?"

Giọng Ron có vẻ lo lắng.

"Bồ làm ơn đừng nói lại với Hermione," Harry nói. "Dù nó vẫn mong biết bao mình đừng nhìn thấy những thứ đó trong giấc ngủ nữa, nhưng..."

Nó đăm đăm nhìn cái lồng con Pigwidgeon, nghĩ ngợi... "Tại sao cái tên Gregorovitch nghe quen quen?"

"Mình nghĩ," nó nói chậm rãi, "ắt có dính dáng tới Quidditch. Có mối liên quan, nhưng mình không thể... mình không thể nghĩ ra nó là cái gì."

"Quidditch hả?" Ron nói. "Hay là bồ đang nghĩ đến Gorgovitch?"

"Ai?"

"Dragomir Gorgovitch, truy thủ, được chuyển qua đội Chudley Cannons với một khoản tiền kỷ lục cách đây hai năm. Người nắm kỷ lục về bật bóng Quaffle trong một mùa."

"Không," Harry nói. "Mình chắc chắn không nghĩ tới Gorgovitch."

"Mình cũng cố gắng không nghĩ tới nữa," Ron nói. "Thôi, đằng nào thì cũng chúc mừng sinh nhật bồ."

"A! Đúng rồi! Mình quên béng đi! Mình đã tròn mười bảy tuổi!"

Harry chộp cây đũa phép nằm bên cạnh cái giường xếp, chĩa vào cái bàn bừa bộn mà nó đã đặt cặp kiếng của nó lên, và hô: "Lại đây Mắt kiếng!". Mặc dù cặp kiếng chỉ cách nó một bước chân, vẫn có điều gì đó khiến Harry cực kỳ thoả mãn khi được thấy cặp kiếng bay vèo về phía nó, cho đến khi chúng chọc thẳng vô mắt nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!