Chương 6: (Vô Đề)

Con Ma xó mặc đồ ngủ

Nỗi điếng người vì mất thầy Mắt Điên lơ lửng trong ngôi nhà suốt những ngày sau đó. Harry cứ trông mong được thấy thầy lộc cộc đi qua cánh cửa sau để vào nhà như những Hội viên khác vẫn xẹt vô để tiếp vận tin tức. Nó cảm giác tội lỗi và đau buồn, và nó phải khởi hành thực hiện nhiệm vụ tìm và diệt những Trường Sinh Linh Giá càng sớm càng tốt.

"Ái chà, bồ đâu có thể làm được gì mấy cái..." Ron nhăn mặt đọc rõ từng chữ Trường Sinh Linh Giá, "trước khi tròn mười bảy tuổi đâu. Bồ vẫn còn bị ếm Dấu Hiện mà. Vả lại tụi mình vẫn có thể bàn tính kế hoạch tại đây hay tại đâu cũng được mà, đúng không? Hay là..." nó hạ thấp giọng thì thào, "bồ cho rằng bồ đã biết Cái

-mà

-ai

-cũng

-biết

-là

-cái

-gì

-đó ở đâu rồi?"

"Không," Harry thừa nhận.

"Mình nghĩ lâu nay Hermione có nhiệm vụ nghiên cứu chút đỉnh," Ron nói. "Nó nói để dành đợi bồ đến đây."

Tụi nó đang ngồi ở bàn điểm tâm. Ông Weasley và anh Bill vừa mới đi làm. Bà Weasley đã lên lầu đánh thức Hermione và Ginny trong khi chị Fleur đã phất phơ đi tắm.

"Dấu Hiện sẽ hết linh vào ngày băm mốt," Harry nói. "Nghĩa là mình chỉ cần ở đây bốn ngày, sau đó mình có thể..."

"Năm ngày," Ron chỉnh nó một cách nghiêm nghị. "Tụi mình phải ở đây để dự đám cưới. Tụi mình mà bỏ lỡ cái đám cưới này thì họ sẽ giết tụi mình."

Harry hiểu họ tức là chị Fleur và bà Weasley.

"Chỉ thêm có một ngày mà thôi," Ron nói, khi trông thấy cái mặt Harry muốn nổi loạn.

"Chẳng nhẽ họ không nhận thức được tầm quan trọng..."

"Dĩ nhiên là không" Ron nói. "Họ có biết quái gì đâu. Và bây giờ, nhân bồ nhắc tới, mình cũng muốn bàn với bồ về chuyện đó."

Ron liếc về phía cửa mở vào hành lang để chắc là bà Weasley chưa quay trở lại, rồi nó chồm tới gần Harry hơn.

"Hôm rày má cứ tìm cách moi móc Hermione và mình. Để biết chuyện mà tụi mình toan tính đó. Bồ sẽ là đứa tiếp theo má tra gạn, liệu mà giữ mình. Cả ba và thầy Lupin cũng đã hỏi rồi, nhưng khi tụi này nói cụ Dumbledore dặn bồ không được nói với ai hết, ngoại trừ tụi này, thì họ không hỏi nữa. Nhưng má vẫn không chịu thôi. Má kiên quyết lắm."

Điều Ron tiên đoán đã trở thành hiện thực chỉ trong vài giờ. Trước giờ ăn trưa một chút, bà Weasey tách Harry ra khỏi những người khác bằng cách nhờ nó xác nhận giúp một chiếc vớ nam lẻ đôi mà bà nghĩ có lẽ đã rớt ra từ cái balô của Harry. Khi đã cô lập đựoc nó trong phòng tắm giặt ở ngoài nhà bếp, bà bắt đầu.

"Hình như thằng Ron với con Hermione tính là ba đứa con sẽ bỏ học ở trường Hogwarts," bà bắt đầu bằng giọng tự nhiên nhẹ nhàng.

"Ơ," Harry nói. "À, dạ. Tụi con sẽ nghỉ học."

Cái chậu giặt tự động xoay ở góc phòng, vắt ra một thứ giống như áo vét của ông Weasley.

"Cho phép bác hỏi tại sao con bỏ ngang việc học của mình ?" Bà Weasey nói.

"Dạ, thầy Dumbledore để lại cho con... việc phải làm," Harry ấp úng. "Ron và Hermione biết việc đó, và tụi nó cũng muốn đi cùng."

"Việc gì?"

"Con xin lỗi, con không thể..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!