Chương 3: (Vô Đề)

Cuộc ra đi của nhà Dursley

Tiếng cánh cửa đóng sầm vọng lên lầu và một giọng nói gầm lên, "Ê, mày!"

Mười sáu năm trời bị gọi như vậy khiến cho Harry chẳng còn thắc mắc gì khi dượng nó gọi, mà dù gì đi nữa, nó cũng không thèm đáp ngay. Nó vẫn còn để tâm vào mảnh gương hẹp mà thoáng trong một giây nó đã tưởng nhìn thấy mắt cụ Dumbledore trong đó. Chỉ đến khi dượng nó rống "THẰNG RANH!" Harry mới thủng thẳng ra khỏi giường, đi về phía cửa phòng ngủ, ngừng một tí để bỏ cái gương vỡ vào cái ba lô đã đầy nhóc những thứ mà nó sẽ vác theo bên mình.

"Mày từ tốn quá hén!" Dượng Vernon Dursley gầm lên khi Harry xuất hiện trên đầu cầu thang, "Xuống đây ngay! Tao muốn nói đôi lời!"

Harry thong thả bước xuống cầu thang, hai tay thọc sâu trong túi quần. Khi nó vô tới phòng khách thì đã thấy cả ba người trong gia đình Dursley đều đã có mặt. Họ đều ăn mặc thích hợp để đi đường. Dượng Vernon mặc một cái áo khoác cũ cài bằng dây kéo suốt, dì Petunia mặc áo khoác màu cá hồi gọn ghẽ, còn Dudley, thằng anh bà con của Harry, vạm vỡ to xác tóc vàng hoe, thì khoác áo da.

"Dạ?" Harry hỏi.

"Ngồi xuống!" Dượng Vernon bảo. Harry nhướng mày lên. "Mời!" Dượng Vernon bổ sung, mặt hơi cau lại như thể cái từ đó cứa vào cổ họng ông.

Harry ngồi xuống. Nó nghĩ là nó biết chuyện gì sắp xảy ra. Dượng nó bắt đầu đi qua đi lại. Dì Petunia và Dudley dõi theo cử động của ông với vẻ mặt căng thẳng. Cuối cùng, bộ mặt to bè, tím đỏ của Dượng rúm lại vì tập trung tư tưởng cao độ. Dượng Vernon đứng lại trước mặt Harry và phát biểu.

"Tao đã thay đổi ý kiến," Dượng nói.

"Thiệt là ngạc nhiên," Harry đáp.

"Mày đừng giở cái giọng ..." Dì Petunia lên tiếng, giọng the thé, nhưng Dượng Vernon phất tay dẹp dì xuống.

"Việc này nhiều mắc mứu lắm", Dượng Vernon nói, quắc đôi mắt heo ti hí nhìn Harry. "Tao đã quyết định là tao không thèm tin một lời nào hết. Chúng tao cứ ở tại chỗ. Chúng tao sẽ không đi đâu hết."

Harry ngước nhìn Dượng nó cảm thấy vừa muốn phát khùng vừa muốn bật cười. Dượng Vernon Dursley cứ mỗi hai mươi bốn giờ lại đổi ý một lần trong suốt bốn tuần lễ qua, hết chất đồ lên xe rồi lại dỡ đồ xuống theo nhịp thay đổi cảm xúc. Harry khoái nhất là lúc Dượng Vernon, vì không dè Dudley đã bỏ vô vali của nó mấy quả tạ sau lần mở gói đóng gói trước đó, nên đã cố nhấc cái va

-li bỏ trở vô cốp để hành lí của chiếc xe hơi, và té chúi nhủi, phát ra những tiếng rống đau đớn kèm theo vô số lời chửi bới.

"Theo mày," Dượng Vernon nói, bây giờ dượng lại tiếp tục đi qua đi lại trong phòng khách, "thì chúng tao

- Petunia, Dudley và ta

- đang bị đe dọa tính mạng. Bởi... bởi..."

"Một số kẻ trong 'bọn tôi', đúng." Harry nói.

"Này, tao không tin chuyện đó, "dượng Vernon lặp lại, và lại dừng bước trước mặt Harry. "Tao đã thao thức nửa đêm suy nghĩ lại toàn bộ chuyện này, và tao tin đó là một âm mưu chiếm đoạt ngôi nhà."

"Nhà?" Harry lặp lại. "Nhà nào?"

"Nhà này! Giá nhà đang tăng vọt lên trong vùng này! Mày muốn lừa chúng tao ra khỏi nhà rồi mày sẽ trổ vài mánh khoé lừa gạt xong giấy tờ sẽ đứng tên mày và trước khi chúng tao kịp biết thì..."

"Dượng mất trí rồi hả?" Harry hỏi. " Âm mưu chiếm căn nhà này? Không lẽ dượng ngu thiệt chứ không phải trông có vẻ ngu?"

"Mày dám hỗn...!" Dì Petunia hét lên, nhưng một lần nữa dượng Vernon lại phất tay trấn dì xuống. Xúc phạm nho nhỏ về ngoại diện cá nhân dượng có vẻ chẳng ăn thua gì so với hiểm hoạ mà dượng vừa phát hiện.

"Nếu dượng quên rồi thì con nhắc, " Harry nói, " con đã có nhà rồi, cha đỡ đầu đã để lại cho con một căn. Vậy thì con chiếm căn nhà này để làm gì? Để cất giữ những kỉ niệm hạnh phúc à?"

Im lặng. Harry nghĩ bằng những lời lẽ này nó đã hơi thuyết phục được dượng nó.

"Mày cho rằng," dượng Vernon nói, lại tiếp tục đi qua đi lại, "cái tay Chúa tể Gì đó..."

"... Voldemort," Harry sốt ruột tiếp lời . "Và chúng ta đã nói đi nói lại về chuyên này hàng trăm lần rồi. Đây không phải là chuyện cho rằng, đó là sự thật. Thầy Dumbledore đã nói với dượng hồi năm ngoái, chú Kingsley và ông Weasley cũng ..."

Dượng Vernon Dursley gồng vai lên giận dữ, và Harry đoán là dượng đang cố gắng gạt đi những hồi tưởng về cuộc viếng thăm không báo trước của hai pháp sư người lớn hẳn hoi chỉ vài ngày sau khi Harry về đây nghỉ hè. Việc Kingsley Shacklebolt và Arthur Weasley xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà Dursley đã trở thành một cơn chấn động khó chịu nhất đối với gia đình Dursley.

Nhưng Harry phải thừa nhận rằng do ông Weasley từng làm tanh bành hết một nửa phòng khách nhà Dursley, nên không thể trông mong sự tái xuất hiện của ông sẽ khiến dượng Vernon hân hoan chào mừng.

"Chú Kingsley và ông Weasley đều đã giải thích tất cả rồi." Harry tiếp tục nói rấn tới không chút áy náy. "Một khi con tròn mười bảy tuổi, bùa bảo hộ cho con được bình yên sẽ hết hiệu lực, và khi đó cả con lẫn gia đình dì dượng đều bị nguy hiểm. Hội chắc chắn rằng Voldemort sẽ nhắm vào gia đình dì dượng, hoặc là tra tấn dì dượng để truy ra chỗ con ở, hoặc là hắn cho rằng bắt giữ gia đình dì dượng làm con tin sẽ khiến con phải đến mà cứu dì dượng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!