Chương 27: (Vô Đề)

Mảnh gương thất lạc

Chân Harry chạm mặt đường. Nó nhìn thấy con Phố Cao của làng Hogsmeade quen thuộc đến mức nhức nhối; những mặt tiền các tiệm quán tối om, đường nét mịt mờ của ngọn núi đen xa xa bên kia làng, khúc quanh của con đường phía trước dẫn đến trường Hogwarts, và ánh sáng rọi từ những cửa sổ của tiệm ba cây chổi, với trái tim quặn thắt, nó nhớ lại rõ ràng sắc nét như in, một năm trước đây nó đã độn thổ lên đúng chỗ này, dìu một cụ Dumbledore yếu ớt đến tuyệt vọng, nó nhớ lại tất cả chỉ trong một giây, ngay khi mới chạm chân mặt đất

- và lúc đó, ngay lúc nó thở phào buông cánh tay Ron và Hermione, thì biến cố xảy ra.

Một tiếng thét xé tan không khí, nghe giống như tiếng thét của Voldermort khi hắn nhận ra cái cúp đã bị đánh cắp: tiếng thét bứt đứt mọi dây thần khinh trong cơ thể Harry, và nó biết sự xuất hiện của tụi nó chính là nguyên nhân. Ngay trong lúc nó còn đang nhìn hai đứa kia dưới tấm áo khoác tàng hình, cánh cửa của tiệm ba cây chổi bật mở tung và một tá tử thần thực tử đội mũ chùm và áo choàng xông ra đường phố, đũa phép giơ cao.

Harry chụp cổ tay Ron giơ cây đũa phép của mình lên; bọn chúng quá đông không thể đối đầu được. Cho dù cố gắng thì cũng chỉ là lạy ông tôi ở bụi này. Một tên trong bọn tử thần thực tử giơ cao cây đũa phép của hắn, và tiếng gào thét tuy đã ngưng nhưng vẫn còn vọng âm quanh ngọn núi xa xa.

"Áo khoác lại đây! Một tên tử thần thực tử rống lên.

Harry nắm chặt nếp áo, nhưng cái áo chẳng hề có ý định thoát đi. Bùa triệu tập không có tác động gì tới tấm áo.

"Không trốn dưới tấm áo choàng của mày hả, Potter?" Tên tử thần thực tử vừa phát bùa triệu tập gào lên rồi nói với đồng bọn. "Bao vây. Nó đây"

Sáu tên tử thần thực tử chạy về phía tụi nó: Harry, Ron và Hermione lùi hết sức nhanh vào con hẻm gần nhất, và bọn tử thần thực tử chỉ bắt hụt tụi nó trong gang tấc. Tụi nó đứng chờ trong bóng tối, lắng nghe tiếng bước chân chạy lên chạy xuống những luồng ánh sáng phóng ra từ những cây đũa phép lùng sục của bọn tử thần thực tử xẹt dọc con phố.

"Tụi mình cứ đi thôi" Hermione thì thầm. "Độn thổ ngay"

"Ý hay" Ron nói nhưng Harry chưa kịp đáp thì một tên tử thần thực tử đã hét lên.

"Chúng tao biết mày ở đây Potter và đừng hòng trốn thóat! Chúng tao sẽ tìm ra mày."

"Bọn chúng đã chực sẵn tụi mình" Harry thì thầm " Bọn chúng đã ếm sẵn bùa mách cho chúng biết khi bọn mình đến. Mình nghĩ chúng đã ếm gì đó để cầm chân tụi mình ở đây để bắt tụi mình..."

"Kêu giám ngục không" Một tên tử thần thực tử khác hỏi "Cứ thả chúng tha hồ ruồng bố, chúng sẽ tìm ra nó nhanh thôi"

"Chúa tể Hắc ám không muốn Potter chết dưới tay bất kì ai khác tay của chính ngài..."

"... Giám ngục sẽ không giết nó! Chúa Tể Hắc ám muốn mạng sống của Harry Potter, chứ không phải hồn ma nó. Nó sẽ dễ bị giết nếu nó được hôn trước!"

Có tiếng lao nhao tán đồng. Harry sợ điếng người: muốn đánh đuổi bọn giám ngục tụi nó phải gọi thần hộ mệnh, mà làm vậy thì tụi nó bị lộ ngay tức thì.

"Tụi mình phải cố gắng độn thổ thôi Harry à!" Hermione thì thầm.

Ngay trong lúc cô bé nói, Harry đã cảm thấy cái lạnh phi tự nhiên đang lang tỏa trên đường phố. Ánh sáng bị hút sạch khỏi môi trường cho đến những vì sao trên cao khiến chúng biến mất. Trong bóng tối như hũ nút, Harry cảm thấy Hermione nắm lấy cánh tay nó và tụi nó cùng nhau xoay mình tại chỗ.

Không khí mà tụi nó cần đến để di chuyển dường như trở nên cứng ngắc; tụi nó không thể độn thổ. Bọn tử thần thực tử đã ếm bùa rất giỏi. Cái lạnh lùng càng lúc càng gặm sâu vào da thịt Harry. Nó, Ron và Hermione lùi xuống con hẻm, dò dẫm dọc theo bức tường, cố gắng không gây ra tiếng động. Bỗng dưng ngay góc đường, bọn giám gục lướt tới êm re, cả chục tên, hay nhiều hơn, khoác áo trùm đen với những bàn tay thối rữa sứt sẹo, vô hình vì bọn chúng còn đen tối hơn cả không gian bao quanh chúng.

Chúng có cảm nhận được nỗi sợ hãi đang gần kề chúng không? Harry tin chắc là có; lúc này chúng dường như tiến tới nhanh hơn, căn cứ vào hơi thở khò khè nặng nề mà nó nhận ra, cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trong không khí, đang siết chặt...

Nó giơ đũa phép lên; nó không thể và không đời nào phải hứng chịu cái hôn của bọn giám ngục, bất chấp điều gì xảy ra sau đó.

Chính Ron và Hermione là những người nó nghĩ đến khi nó thì thầm, "Bớ thần hộ mệnh!"

Con hươu bạc phóng ra từ đầu cây đũa phép của nó và làm nhiệm vụ; bon giám ngục bị đẩy ra tan tác và một tiếng gào đắc thắng vang lên đâu đó ngoài tầm mắt tụi nó.

"Chính nó, ở dưới đó, dưới đó, tao thấy Thần hộ mệnh của nó, một con hươu!"

Bọn giám ngục rút lui, những vì sao lại hiện ra và tiếng chân của bọn tử thần thực tử càng lúc càng vang to hơn; nhưng trước khi Harry có thể quyết định làm gì trong cơn hoảng loạn, thì gần đó vang lên tiếng thét kèn kẹt của then cửa mở ra ở bên trái con đường hẹp, và một giọng khàn khàn nói: Potter vô đây, mau!"

Nó vâng lời không chút do dự, cả ba đứa vội vã đi qua khung cửa.

"Lên lầu, mặc nguyên Áo Khoác, im lặng!" Một dáng người cao cao đi ngang qua tụi nó để đi ra đường và đóng sập cánh cửa lại.

Harry trước đó chẳng biết tụi nó đang ở đâu, nhưng bây giờ nhờ ánh sáng chập chờn của một cây đèn cầy, nó thấy cái quầy rượu vươn vãi mùn cưa của Quán Đầu Heo. Tụi nó chạy ra sau quầy và qua khung cửa thứ hai dẫn tới một cầu thang gỗ lắt léo, tụi nó ráng hết sức leo lên thiệt nhanh. Cầu thang dẫn lên một phòng khách trải một tấm thảm lâu đời và một lò sưởi nhỏ, trên lò sưởi treo mỗi một bức tranh sơn dầu rất lớn vẽ hình một cô gái tóc vàng đang nhìn đăm đăm ra căn phòng với vẻ dịu dàng ngây ngô.

Tiếng quát thét vang lên từ dưới phố. Vẫn trùm Áo Khoác tàng hình, tụi nó vội vã đi về phía cánh cửa sổ đầy bụi và nhìn xuống Cứu tinh của tụi nó, giờ đây Harry nhận ra chính là cụ chủ Quán Đầu Heo, cụ là người duy nhất không đội mũ trùm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!