Chương 25: (Vô Đề)

Gringotts

Kế hoạch của tụi nó đã vạch ra xong, việc chuẩn bị đã hoàn tất; trong căn phòng ngủ nhỏ nhất, một sợi tóc thô dài đen (gỡ ra từ cái áo len Hermione mặc lúc ở phủ Malfoy) nằm trong một ống thủy tinh nhỏ đặt trên bệ lò sưởi.

"Và bồ sẽ xài cây đũa phép thực sự của mụ," Harry nói, hất đầu về phía cây đũa phép óc chó, "nên mình nghĩ bồ sẽ khá giống mụ ấy thiệt."

Hermione có vẻ sợ cây đũa phép sẽ cắn hay chích khi cô bé lượm nó lên.

"Mình ghét cái đồ này," cô bé nói nhỏ. "Mình thiệt tình ghét nó. Mình cảm thấy trục trặc đủ thứ, nó không ăn rơ với mình... nó giống như một bộ phận của mụ ta."

Harry không thể nào không nhớ lại việc Hermione đã gạt phắt đi việc nó không hợp với cây đũa phép tầm gai như thế nào, cứ khăng khăng là nó chỉ tưởng tượng này nọ khi cây đũa phép tầm gai không hoạt động tốt như cây đũa phép của nó, cứ bảo nó chỉ cần luyện tập. Tuy nhiên, nó quyết định không lặp lại cho Hermione nghe lời khuyên của chính cô nàng, cái đêm trước ngày bọn nó mưu toan tấn công Gringotts không phải là thời điểm thích hợp để mà gây thù chuốc oán.

"Nhưng có lẽ nó sẽ giúp bồ nhập vai tốt," Ron nói. "Thử nghĩ coi những việc mà cây đũa phép đó đã làm!"

"Thì đó mới chính là vấn đề!" Hermione nói. "Đây chính là cây đũa phép đã hành hạ ba má Neville, và bao nhiêu người khác nữa ai mà biết. Đây cũng là cây đũa phép đã giết chú Sirius."

Harry đã không nghĩ đến điều đó; nó ngó xuống cây đũa phép và chợt nổi lên một ham muốn bẻ quặt cây đũa phép đó, chặt ra làm hai bằng thanh gươm Griffindor đang dựng vô tường ngay bên cạnh nó.

"Mình nhớ cây đũa phép của mình." Hermione nói giọng thảm thiết. "Mình ước gì ông Olivander có thể chế tạo ình một cây đũa phép nữa."

Ông Olivander đã gửi cho Luna một cây đũa phép mới toanh hồi sáng nay. Lúc đó cô bé đang ở bãi cỏ sau nhà, kiểm tra thử những khả năng của cây đũa phép trong ánh nắng chiều. Dean, cũng bị bọn Mẹ mìn tước mất đũa phép, đang ngắm cô bé với vẻ rầu rĩ.

Harry ngó xuống cây đũ phép táo gai đã từng thuộc về Draco Malfoy. Nó đã ngạc nhiên, nhưng vui mừng, nhận thấy cây đũa phép chịu sự điều khiển của nó, ít nhất cũng tốt như cây đũa phép của Hermione. Harry nghĩ nó biết vấn đề của Hermione: cô nàng chưa giành được sự thuần phục của cây đũa phép óc chó vì không phải đích thân cô nàng chiếm nó từ tay Bellatrix.

Cánh cửa phòng ngủ mở ra và Grook đi vào. Harry phản ứng theo bản năng là với lấy chuôi gươm và kéo nó lại sát bên mình hơn, nhưng nó hối tiếc hành động đó ngay. Nó có thể thấy con yêu tinh đã để ý. Tìm cách lấp liếm khoảnh khắc khó chịu đó, nó nói, "Tụi tôi vừa mới kiểm tra mọi thứ vào phút chót, ông Grook à. Tụi tôi đã nói với anh Bill và chị Fleur chúng ta sẽ ra đi vào ngày mai, và tôi cũng bảo họ khỏi thức đậy đưa tiễn."

Tụi nó đã kiên quyết về điểm này, bởi vì Hermione sẽ phải biến hình thành Bellatrix trước khi tụi nó ra đi, và anh Bill và chị Fleur càng ít biết hay càng ít nghi ngờ về chuyện tụi nó sắp làm càng tốt. tụi nó cũng đã giải thích là tụi nó sẽ không trở lại đây. Và do tụi nó đã làm mất cái lều của ông Perkin vào cái đêm bị bọn Mẹ mìn bắt cóc, nên anh Bill cho tụi nó mượn một cái khác. Bây giờ cái lều mới đã được xếp gọn cất trong cái túi xách hạt cườm.

Harry hết sức ấn tượng khi biết là Hermione đã bảo vệ được cái túi xách khỏi tay bọn Mẹ mìn nhờ mưu chước đơn giản là nhét nó dưới vớ của cô nàng.

Mặc dù Harry sẽ nhớ anh Bill, chị Fleur, Luna và Dean, ấy là chưa kể sự yên ấm gia đình mà tụi nó được hưởng trong mấy tuần lễ qua, nó vẫn trông mong thoát khỏi sự tù túng của Chòi Đất. Nó đã chán ngấy chuyện kiểm tra xem tụi nó có bị nghe lén không, chán ngán cảnh đóng kín cửa ở trong phòng ngủ nhỏ xíu tối tăm. Trên hết, nó mong được tống khứ Grook đi cho rồi.

Tuy nhiên, chính xác là bằng cánh nào và khi nào tụi nó chia tay với con yêu tinh mà không phải giao nộp cho y thanh gươm Griffindor vẫn còn là câu hỏi mà Harry chưa thể trả lời. Tụi nó không thể nào quyết định được cánh thức để giải quyết vấn đề đó, bởi vì con yêu tinh hiếm khi nào chịu rời Harry, Ron và Hermione quá năm phút mỗi lần. "Hắn có thể làm thầy của má mình." Ron làu bàu khi những ngón tay dài của con yêu tinh cứ xuất hiện hoài ở lề cửa. Ghi nhớ lời khuyên của anh Bill, Harry không thể nào không nghi ngờ Grook đang rình cơ hội phỗng tay trên. Hermione phản đối quá mạnh mẽ vụ gạt gẫm nước đôi như kế hoạch nên Harry từ bỏ nỗ lực dùng mưu trí của cô nàng để tìm ra cánh thực hiện tốt nhất. Còn Ron, trong những dịp hiếm hoi mà tụi nó có thể chớp lấy vài phút không có mặt Grook, đã chẳng ra được sáng kiến nào khá hơn là, "tùy cơ ứng biến thôi bồ tèo ạ."

Đêm đó Harry ngủ không ngon giấc. Đầu hôm nó cứ nằm trằn trọc, ngẫm nghĩ lại cảm giác nó đã trải qua vào cái đêm trước ngày tụi nó đột nhập Bộ Pháp Thuật và nhớ lại một quyết tâm, gần như một nỗi háo hức. Giờ thì nó đang trải qua những cơn giật thót lo lắng, những ngờ vực đay đi nghiến lại: nó không thể rũ bỏ nỗi sợ hãi là tất cả sẽ diễn ra trật lất.

Nó cứ tự nhủ là kế hoạch sẽ tốt, là Grook biết những gì tụi nó sẽ phải đối đầu, là tụi nó đã chuẩn bị tốt ọi khó khăn mà rất có thể tụi nó sẽ gặp phải, dù vậy nó vẫn cảm thấy không yên. Một hai lần nó nghe Ron trở mình và nó biết chắc Ron còn thức, nhưng vì tụi nó ngủ chung phòng với Dean nên Harry không nói gì cả.

Thiệt là nhẹ nhõm khi đồng hồ điểm 6 giờ và tụi nó có thể chui ra khỏi mấy cái túi ngủ, thay đồ trong ánh sáng lờ mờ, rồi rón rén đi ra vườn nơi tụi nó sẽ gặp Hermione và Grook. Bình minh lành lạnh, nhưng không còn gió nữa vì bây giờ đang sang tháng năm. Harry ngước nhìn những vì sao đang còn nhấp nháy lung linh trên bầu trời tăm tối và lắng nghe biển lùi ra rồi ào tới vỗ vào vách đá:

rồi nó sẽ nhớ âm thanh này.

Giờ đây những mầm cỏ xanh tí ti đang trồi lên từ lớp đất đỏ trên ngôi mộ của Dobby, chừng một năm nữa nấm đất sẽ mọc đầy hoa. Tấm đá trắng khắc tên con tinh đã có được vẻ phong sương. Lúc này Harry nhận ra là Dobby đã được đặt yên nghỉ ở một nơi mà không có nơi nào có thể đẹp hơn, nhưng nó quặn đau vì buồn khi nghĩ đến chuyện bỏ lại Dobby nơi đây. Nhìn xuống nấm mộ, nó tự hỏi một lần nữa, làm sao con tinh biết được tụi nó ở đâu mà đến cứu.

Ngón tay nó bất giác đưa lên sờ cái túi bùa đeo ở cổ, nắn qua lớp túi mảnh gương vỡ lởm chởm bén ngót mà nó từng nhìn thấy con mắt cụ Dumbledore. Lúc đó tiếng mở cửa vang lên khiến nó quay đầu lại.

Bellatrix Lestrange đang sải bước ngang qua bãi cỏ tiến về phía Ron và nó, cùng đi bên cạnh là Grook . Mụ vừa đi vừa nhét cái túi xách hột cườm vô túi áo bên hông của một bộ áo chùng cũ mà tụi nó đã đem theo từ quảng trường Grimmauld. Mặc dù Harry biết quá chắc chắn rằng đó là Hemione, nó vẫn không thể trấn áp một cơn rùng mình kinh tởm. Mụ cao hơn nó, mái tóc đen dài dợn sóng của mụ xõa xuống lưng, mí mắt bùm bụp của mụ đầy vẻ khinh miệt khi nhìn nó; nhưng khi nghe mụ nói thì nghe ra Hemione qua giọng trầm trầm của Bellatrix.

"Mùi vị mụ này tởm quá, lợm hơn cả Rễ Ọt! Thôi được Ron lại đây để mình làm cho bồ..."

"Được nhưng nhớ là mình không muốn râu quá dài."

"Ôi, nhằm nhò gì, đây đâu phải là chuyện diện cho bảnh trai."

"Không phải nhưng cũng phải đâu ra đó! Mà mình thích cái mũi của mình ngắn hơn một tí, bồ thử sửa nó như bồ đã làm lần trước ấy."

Hermione thở dài và bắt đầu ra tay, vừa lẩm bẩm trong miệng khi cô nàng biến đổi những đường nét khác nhau cho diện mạo của Ron. Ron được gán ột căn cước hoàn toàn giả, và cả đám dựa hơi vào ảnh hưởng hung ác thoát ra từ Bellatrix để bảo vệ nó. Trong khi đó, Harry và Grook giấu mình dưới tấm áo khoác tàng hình.

"Xong!" Hermione nói. "Harry ngó coi xem thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!