Chương 23: (Vô Đề)

Người chế tạo đũa phép

Chẳng khác gì chìm vào lại cơn ác mộng cũ: trong một thoáng Harry lại quỳ bên cạnh thi thể cụ Dumbledore dưới chân ngọn tháp cao nhất ở trường Hogwarts, nhưng hiện thực là nó đang nhìn trừng trừng một thân xác nhỏ xíu co quắp trên cỏ, bị lưỡi dao bạc của mụ Bellatrix đâm xuyên. Tiếng của Harry vẫn còn gọi: "Dobby... Dobby..." cho dù nó biết con tinh đã đi đến nơi nó không thể gọi trở lại.

Chừng một phút sau nó nhận ra, rốt cuộc, tụi nó đã đến đúng nơi, vì đây anh Bill, chị Fleur, Dean và Luna đang tụ tập chung quanh trong lúc nó quỳ bên cạnh con tinh.

"Hermione," nó chợt hỏi. "Hermione đâu ?"

"Ron đưa cô bé vô nhà rồi," anh Bill nói. "Cô bé sẽ không sao đâu."

Harry lại nhìn xuống Dobby. Nó đưa tay rút lưỡi dao bén ngót ra khỏi xác con tinh, rồi cởi áo vét của nó dùng làm tấm mền đắp lên Dobby.

Biển đang vỗ sóng vào đá đâu đó gần đây. Hary lắng nghe tiếng sóng trong lúc những người khác trò chuyện, bàn bạc những vấn đề mà nó không còn quan tâm nữa, rồi nó quyết định. Dean mang Grip

-hook bị thương vô nhà, chị Fleur vội vã đi theo; lúc này anh Bill trong một góc não của nó, như thể nhìn ngược từ đầu kia của một kính đang đưa ra đề nghị về việc chôn cất Dobby. Harry đồng ý mà không biết anh đang nói gì.

Khi làm thế, nó ngó xuống cái xác nhỏ xíu, và cái thẹo của nó nhức nhối rát bỏng, và nó thấy viễn vọng, Voldermort đang trừng phạt những kẻ mà tụi nó đã bỏ lại ở phủ Malfoy.

Cơn giận của hắn khủng khiếp đến thế nhưng cũng dường như mờ nhạt trước nỗi tiếc thương Dobby của Harry, vì vậy cuộc trừng phạt đó chỉ tựa như cơn bão xa vọng đến Harry qua một đại dương mênh mông im ắng.

"Em muốn làm đám tang đàng hoàng" là những lời đầu tiên mà Harry nói trong trạng thái hoàn toàn có ý thức. "Không phải bằng pháp thuật, anh có một cái xuổng không ?"

Và ngay sau đó nó bắt đầu, một mình đào một cái huyệt ở chỗ anh Bill vừa chỉ, phía cuối vườn, giữa những bụi cây. Nó đào cái kiểu uất ức, cắm cúi làm công việc lao động chân tay, vinh danh trong hành động vi pháp thuật đó, bởi vì nó thấy mỗi giọt mồ hôi nó đổ ra, mỗi nốt phồng rộp trên tay nó đều như một món quà tặng cho con tinh đã cứu mạng tụi nó.

Cái thẹo của Harry rát bỏng nhưng bây giờ nó đã làm chủ được cơn đau. Nó cảm nhận được cơn đau thật đấy, nhưng lại tách biệt ra được hẳn. Rốt cuộc nó đã học được cách kiểm soát, biết cách phong bế não đối với Voldermort, điều mà cụ Dumblerdore đã muốn nó học nơi thầy Snape. Cũng như khi Voldermort không thể ám ảnh Harry trong lúc Harry chìm đắm trong nỗi tiếc thương chú Sirius, ý nghĩ của hắn lúc này không thể xâm nhập được Harry khi nó đang thương tiếc Dobby.

Duờng như nỗi đau buồn xua đuổi Voldermort... Mặc dù cụ Dumblerdore, dĩ nhiên sẽ nói đó là tình yêu.

Harry cứ đào tiếp, càng lúc càng sâu hơn vào lòng đất cứng lạnh, trộn lẫn nỗi đau buồn với mồ hôi, gạt bỏ cơn đau của cái thẹo. Trong bóng tối, chẳng có âm thanh gì khác ngoài chính tiếng thở của nó và tiếng sóng biển rì rào làm bạn, mọi việc đã diễn ra ở phủ Malfoy lại hiện về trong trí nó, những điều mà nó đã nghe giờ được tái hiện, và nó vỡ lẽ ra trong bóng tối...

Âm điệu đều đặn của cánh tay nó nhịp theo suy nghĩ của nó. Những bảo bối tử thần ..., những trường sinh linh giá... Bảo bối tử thần... Trường sinh linh giá... Không còn cháy lên tong nó nỗi ham muốn kỳ lạ và ám ảnh đó nữa. Mất mát và sợ hãi đã làm tan biến nỗi ham muốn đó. Nó cảm thấy như một lần nữa vừa được tát vào mặt cho tỉnh táo lại.

Càng lúc càng sâu hơn Harry lún xuống huyệt mộ, và nó biết đêm nay Voldermort đã ở đâu, đã giết ai trong xà lim cao nhất của nhà tù Nurmengard, và tại sao...

Và nó nghĩ đến đuôi trùn, chết vì một cơn bốc đồng vô thức của lòng trắc ẩn... Cụ Dumbledorer đã nhìn thấy trước điều đó... Cụ còn biết hơn thế bao nhiêu nữa ?

Harry không để ý đến thời gian. Nó chỉ biết khi bóng tối đã được xua tan phần nào thì Ron và Dean ra nhập bọn với nó.

"Hermione ra sao?"

"Khá hơn rồi," Ron nói. "Chị Fleur đang chăm sóc cho cô nàng."

Harry đã có sẵn câu cãi lại nếu hai đứa kia hỏi tại sao nó không chỉ việc phù phép ra một ngôi mộ hoàn hảo bằng cây đũa phép, nhưng nó đã không cần phải dùng tới câu đó. Hai đứa kia vác theo xuổng và nhảy xuống cái hố mà Harry đã đào rồi cùng nhau làm việc trong im lặng cho đến khi cái hố có vẻ đủ sâu.

Harry bó xác con tinh chặt chẽ hơn trong tấm áo vét của nó. Ron ngồi bên mép huyệt cởi giầy và vớ của mình ra, rồi mang chúng vào đôi chân trần của con tinh. Dean tạo ra một cái nón len đưa cho Harry đội cẩn thận lên đầu Dobby, ủ kín đôi tai dơi. "Tụi mình nên vuốt mắt nó."

Harry không nghe những người khác đang đến trong bóng tối. Anh Bill mặc một tấm áo khoác đi đường, chị Fleur đeo một tấm tạp dề màu trắng, từ trong túi tạp dề ló ra một chai mà Harry nhận ra là rượu Bổ Xương. Hermione được quấn trong tấm áo ngủ mượn tạm, xanh xao và đi đứng chưa vững; Ron đưa tay ôm Hermione khi cô bé đến bên nó. Luna luộm thuộm trong cái áo khoác của chị Fleur, cúi xuống và nhẹ nhàng đặt mấy ngón tay lên mí mắt của con tinh, vuốt chúng khép lại cái nhìn đăm đăm vô hồn.

"Vậy đó," cô bé nói khẽ, "Bây giờ bạn có thể yên nghỉ"

Harry đặt con tinh vào lòng huyệt, sắp xếp tay chân nhỏ xíu của con tinh sao cho con tinh có thể thoải mái nghỉ ngơi, rồi nó trèo lên bờ đăm đăm nhìn lần cuối thi thể nhỏ bé đó. Nó tự nhắc không được xuống tinh thần khi nhớ lại đám tang của cụ Dumbledore, với hàng dãy hàng ghế vàng, với ông Bộ trưởng bộ pháp thuật ngồi ở hàng ghế trên cùng, bài tán tụng thành tích của cụ Dumbledore, và nét nghiêm trang của nấm mồ cẩm thạch trắng.

Nó cảm thấy Dobby xứng đáng được an táng trọng thể tương đương, vậy mà ở đây con tinh chỉ được đặt nằm giữa những bụi cây trong một cái hố đào lùi xùi.

"Em nghĩ chúng ta nên nói đôi lời vĩnh biệt," Luna nói to, "Em nói trước nha?"

Và khi mọi người nhìn cô bé, cô bé nói với con tinh đã chết dưới đáy huyệt.

"Em rất cám ơn Dobby đã cứu em ra khỏi hầm rượu. Bạn tốt và gan như vậy mà chết thì không công bằng chút nào. Em sẽ luôn nhớ điều mà bạn đã làm cho tụi này. Em hy vọng giờ đây bạn được yên vui."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!