Phủ Malfoy
Harry ngoái lại nhìn hai đứa kia, lúc này chỉ còn thấp thoáng trong bóng tối. Nó thấy Hermione chĩa cây đũa phép, không phải hướng ra bên ngoài, mà vào mặt nó; một tiếng nổ đùng, một tia sáng trắng bùng lên, và nó quặp người lại trong đau đớn, không thấy được gì nữa. Nó cảm nhận được gương mặt nó sưng phù lên nhanh chóng dưới hai bàn tay trong lúc tiếng những bước chân ình ịch vây quanh.
"Đứng dậy, đồ sâu mọi."
Những bàn tay không biết của ai lôi nó lên khỏi mặt đất, và trước khi nó kịp chặn lại, một đứa trong bọn đã lục túi nó và tước mất cây đũa phép tầm gai. Harry bưng bộ mặt đau đớn khốc liệt của nó, bộ mặt mà nó nghĩ không thể nào còn nhận ra dưới mấy ngón tay của nó, căng phồng, sưng vù, múp míp như thể vừa trải qua một cơn dị ứng dữ tợn. Mắt nó đã híp lại thành hai cái khe mà nhìn qua đó nó chẳng thấy gì hết; cặp mắt kiếng đã văng mất khi nó bị lôi tuột ra khỏi lều.
Nó chỉ còn có thể nhận ra những hình bóng lờ mờ của bốn năm người cũng đang vật lộn lôi Ron và Hermione ra ngoài.
"Buông... cô ... ấy ... ra!" Ron hét. Rồi có âm thanh không nhầm lẫn được của nắm đấm thụi vô da thịt. Ron nghiến răng đau đớn và Hermione gào : "Không! Không được động đến anh ấy! Để anh ấy yên!"
"Thằng bồ của mày sẽ còn te tua hơn nữa nếu nó có tên trong danh sách của tao", giọng nói chát chúa nghe quen một cách hãi hùng, "Gái mỹ miều ... sướng phải biết ... tao khoái làn da mềm mại..."
Bao tử Harry lộn tùng phèo. Nó biết tên này là ai, Fenrit Greyback, tên người sói đã được gia ân cho bộ áo chùng Tử Thần Thực Tử để đánh đổi sự tàn ác đâm thuê chém mướn của hắn.
"Lục soát cái lều!" Một giọng nói khác.
Harry bị quăng sấp xuống đất. Một tiếng uỵch vang lên báo cho nó biết Ron vừa bị quăng xuống bên cạnh nó. Tụi nó nghe được tiếng chân và tiếng đập đổ; bọn chúng đang xơ đẩy mấy cái ghế trong lều trong lúc lục soát.
"Bây giờ hãy coi chúng ta tóm được ai", giọng hả hê của Greyback vang trên đầu Harry, và nó bị lật ngửa ra. Một luồng sáng từ cây đũa phép soi lên mặt nó và Greyback cười phá lên.
"Tao sẽ cần tới bia bơ mới nuốt trôi cái mặt mày. Mày bị gì hả, thằng gớm kia ?"
Harry không trả lời ngay.
"Tao bảo", Greyback lặp lại, và Harry lãnh một cú thoi vào bụng trên khiến nó đau gấp đôi. "Mày bị gì hả?"
"Chích", Harry làu bàu. "Bị chích".
"Ờ, có vẻ vậy", giọng thứ hai nói.
"Họ tên mày là gì?" Greyback gầm gừ.
"Dudley", Harry nói.
"Còn tên riêng của mày?"
"Tôi ... Vernon. Vernon Dudley."
"Dò danh sách coi, Scabior", Greyback nói, và Harry nghe hắn bước qua bên hông nó để ngó xuống Ron. "Còn mày thì sao, thằng tóc hoe?"
"Stan Shunpike", Ron nói.
"Giỡn mặt hả đồ chết toi", gã đàn ông tên Scabior nói. "Chúng tao biết Stan Shunpike, nó là thằng vẽ việc cho chúng tao."
Một tiếng uỵch nữa.
"Tôi là Bardy", Ron nói, và Harry có thể đoán miệng Ron hộc đầy máu, "Bardy Weasley".
"Một thằng Weasley hả?" Greyback nói giọng the thé. "Vậy mày có bà con với bọn phản bội huyết thống cho dù mày không phải là một thằng Máu bùn. Và sau cùng, con bồ nhí xinh đẹp của mày ..." Sự khoái trá trong giọng hắn khiến Harry sởn gai ốc.
"Thong thả, Greyback", Scabior nói át tiếng cười cợt của những đứa khác.
"Ôi, tao chưa đớp liền mà. Để coi cô em có nhớ ra tên mình nhanh nhảu hơn thằng Barny không. Cưng tên gì, ghệ?"
"Penelope Clearwater", Hermione nói. Giọng cô bé khiếp sợ, nhưng thuyết phục.
"Tình trạng Huyết thống?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!