Chương 19: (Vô Đề)

Con hươu bạc

Khi Hermione ra đổi phiên gác vào lúc nửa đêm thì tuyết đang rơi. Những giấc mơ của Harry rối rắm, lộn xộn: con mãng xà Nagini cứ len lỏi vào chiêm bao khi ẩn khi hiện, lúc đầu xuyên qua một cái nhẫn to tướng nứt nẻ, rồi quanh một vòng hoa Giáng sinh.

Nó thức giấc hoài, hốt hoảng, đinh ninh ai đó đã gọi tên nó từ xa xa, tưởng tượng tiếng gió cuốn quanh lều là tiếng chân người hay tiếng nói chuyện.

Cuối cùng nó thức dậy trong bóng tối và đến ngồi bên cạnh Hermione, cô bé ngồi co ro ở cửa lều đọc Một Lịch Sử Pháp Thuật nhờ ánh sáng của cây đũa phép. Tuyết rơi dày đặc, và Hermione nhẹ nhõm hoan nghênh đề nghị thu dọn đồ đạc để lên đường của Harry.

"Tụi mình sẽ đi tới chỗ nào kín đáo hơn," Hermione tán đồng, rùng mình khi mặc thêm cái áo thun ấm bên ngoài bộ đồ ngủ. "Mình cứ nghĩ là mình nghe được tiếng ai đó đi lại bên ngoài. Mình thậm chí còn nghĩ là có thấy ai đó một hai lần."

Harry khựng lại giữa chừng động tác chui đầu vào áo ấm và liếc nhìn cái Kiếng Mách lẻo nằm im re bất động trên bàn.

"Mình chắc là mình chỉ tưởng tượng ra thôi," Hermione nói, tỏ vẻ lo lắng. "Tuyết trong bóng tối, cái đó đánh lừa con mắt người ta... Nhưng có lẽ tụi mình nên Độn thổ dưới tấm Áo khoác Tàng hình, để phòng xa hén?"

Nửa giờ sau, lều đã xếp gọn, Harry đeo cái Trường Sinh Linh Giá, và Hermione nắm chặt cái túi xách hột cườm, cả hai Độn thổ. Cái chật chội như thường lệ lại nhấn chìm tụi nó; chân của Harry thôi tiếp xúc với mặt đất đầy tuyết, rồi chạm mạnh vào thứ gì đó có cảm giác như mặt đất đông cứng phủ đầy lá.

"Tụi mình đang ở đâu đây?" Nó hỏi, săm soi nhìn quanh đám cây mơn mởn trong khi Hermione mở cái túi xách hột cườm và bắt đầu lôi ra mấy cái cọc lều.

"Rừng Dean," cô bé nói, "có lần mình đi cắm trại ở đây với ba má mình."

Ở đây tuyết cũng phủ trên những rặng cây chung quanh và lạnh buốt, nhưng ít nhất tụi nó còn được che chắn khỏi những ngọn gió lùa. Tụi nó ngồi trong lều gần như hết ngày, co ro sưởi ấm bên ngọn lửa xanh sáng tiện lợi mà Hermione rất thạo chế tạo ra, và ngọn lửa có thể được hốt gọn rồi mang theo trong một cái hũ. Harry có cảm giác như đang hồi phục sau một cơn bệnh nặng nhưng chớp nhoáng, cái cảm giác ấy lại càng được tăng thêm vì sự chăm sóc của Hermione... Buổi trưa hôm đó những bông tuyết mới bay la đà xuống chỗ tụi nó, khiến cho ngay cả khoảng đất được che chắn của tụi nó cũng được phết một lớp tuyết mỏng như rắc bột.

Sau hai đêm thiếu ngủ, giác quan của Harry dường như tỉnh táo hơn bình thường. Tụi nó thoát được Thung lũng Godric trong kẽ tóc đường tơ, quá ư mong manh đến nỗi không biết làm sao mà Voldemort lại có vẻ như gần kề hơn, đáng sợ hơn. Khi bóng đêm lại trùm xuống, Harry gạt đi đề nghị thức gác của Hermione và bảo cô bé đi ngủ.

Harry dọn một cái nệm cũ tới cửa lều và ngồi xuống, mặc trên người tất cả đồ ấm mà nó có, nhưng cho dù vậy, nó vẫn run. Bóng tối càng thêm dày đặc theo từng tiếng đồng hồ trôi qua cho đến khi hầu như không thể xuyên qua được. Nó sắp lấy tấm Bản đồ Đạo tặc ra để ngắm cái chấm của Ginny một lát, thì chợt nhớ ra bây giờ đang là mùa nghỉ lễ Giáng sinh và cô bé hẳn là đã trở về Hang Sóc.

Mọi động đậy cỏn con dường như đều được phóng đại lên trong cái mênh mông của khu rừng. Harry vẫn biết rừng ắt phải đầy sinh vật, nhưng nó cầu mong tất cả bọn chúng cứ nằm im và nín lặng để nó có thể tách biệt được những trò nhảy nhót nhộn nhạo và lảng vảng vô tư của chúng với những tiếng động có thể để lộ ra những hoạt động đầy tai họa khác. Nó nhớ lại âm thanh của một tấm áo choàng lướt trên đám lá mục cách đây nhiều năm, và ngay lập tức nó nghĩ nó lại nghe thấy âm thanh đó trước khi tự giũ bỏ âm thanh đó trong đầu. Bùa chú bảo vệ của tụi nó đã có hiệu lực suốt mấy tuần lễ; có lý do gì để bị giải trừ lúc này chứ? Vậy mà nó vẫn không thể gạt đi cái cảm giác có gì đó khác lạ trong đêm nay.

Nhiều lần nó bật thẳng người dậy, cổ nhức mỏi vì đã ngủ gục, ngoẹo mình dựa vào vách lều trong tư thế kỳ cục. Đêm đã tối tới độ đen mượt như nhung khiến cho nó có thể lơ lửng trong cõi mập mờ giữa Độn thổ và Hiện hình. Nó vừa đưa một bàn tay ra trước mặt để coi còn có thể phân biệt được mấy ngón tay không thì sự việc xảy ra.

Một ánh sáng bạc rực rỡ hiện ra ngay trước mặt nó, di chuyển qua rừng cây. Bất chấp nguồn sáng là gì, ánh sáng di chuyển không tiếng động. Ánh sáng dường như lướt về phía nó.

Nó đứng bật dậy, giọng nói đông cứng trong cổ họng, tay nó giơ cao cây đũa phép của Hermione. Nó nheo mắt lại khi ánh sáng trở nên chói lòa, cây cối quanh nó trở nên đen ngòm vì sự tương phản, và cái vật đó vẫn đang tiến đến gần hơn...

Và rồi nguồn sáng bước ra từ đằng sau một cây sồi. Đó là một con hươu cái màu trắng bạc, sáng như trăng và chói lòa, đang khẽ khàng bước đi trên mặt đất, êm như ru, và không để lại dấu chân trên lớp tuyết mỏng tang. Con hươu đi về phía Harry, ngẩng cao cái đầu xinh đẹp với đôi mắt to lông mi dài.

Harry ngó chằm chằm vào sinh vật đó, hết sức kinh ngạc, không phải vì sự lạ lùng của con hươu, mà vì sự quen thuộc không sao giải thích được. Nó có cảm giác như nó đã có lúc mong chờ con vật đến, nhưng rồi quên béng đi, cho đến lúc này đây, hai bên mới được dàn xếp để gặp gỡ. Ý muốn thét gọi Hermione, mới đó còn thôi thúc mãnh liệt, giờ tan biến đâu mất.

Nó biết, nó dám đánh cược bằng cả mạng sống, rằng con vật đó đến đây là vì nó, và chỉ mình nó mà thôi.

Hai bên đăm đăm nhìn nhau một lúc lâu thật lâu và rồi con hươu quay mình bỏ đi.

"Đừng," Harry kêu lên, giọng khàn vỡ vì ít được dùng tới. "Trở lại đi!"

Con hươu tiếp tục thận trọng bước vô rừng cây, và chẳng mấy chốc ánh sáng rực rỡ của con vật bị những thân cây đen dày án bóng thành những vệt tối sáng. Harry ngập ngừng trong một giây run rẩy. Tính cẩn trọng thì thầm rằng đó có thể là một trò bịp, một mồi nhử, một cái bẫy. Nhưng linh tính, cái linh tính đang áp đảo, bảo nó đây không phải là Pháp thuật Hắc ám.

Nó bèn chạy đuổi theo.

Tuyết nghiến dưới chân nó, nhưng con hươu không gây nên một tiếng động nào khi băng qua rừng cây, bởi vì con vật chẳng qua chỉ là ánh sáng. Con hươu dẫn Harry đi càng lúc càng vào sâu trong rừng, và Harry đi thật nhanh, tin là khi dừng bước, con hươu sẽ cho nó đến gần một cách đàng hoàng. Và rồi con vật sẽ nói, và tiếng nói sẽ bảo cho nó biết điều mà nó cần biết.

Cuối cùng, con hươu ngừng lại. Con vật ngoảnh cái đầu xinh đẹp về phía Harry một lần nữa, và Harry phóng chạy tới, trong đầu bừng cháy một câu hỏi, nhưng ngay lúc nó hé môi để hỏi, con hươu biến mất.

Mặc dù bóng tối đã nuốt chửng con hươu, hình ảnh chói rực của con vật vẫn còn in dấu trên võng mạc Harry làm nó nhòa mắt, cứ bừng sáng mỗi khi nó hạ mí mắt, khiến nó lạc mất phương hướng. Giờ thì nỗi sợ ùa tới: nãy giờ sự hiện hữu của con hươu làm nó thấy an toàn.

"Thắp sáng!" Harry thì thầm, và đầu cây đũa phép sáng lên.

Hình bóng con hươu biến mất dần theo những cái chớp mắt khi nó đứng đó, lắng nghe tiếng động của rừng, tiếng cành cây nhỏ gãy răng rắc, tiếng gió cuốn tuyết lao xao. Nó có sắp bị tấn công không? Có phải con hươu đã dụ dỗ nó vào một cuộc phục kích không? Có phải nó tưởng tượng ra không, rằng có ai đó đang đứng ở ngoài tầm soi sáng của cây đũa phép quan sát nó?

Nó giơ cây đũa phép cao hơn. Không ai xông vào nó, không có ánh chớp sáng xanh lè nào phóng ra từ sau một thân cây. Vậy thì con hươu dẫn nó tới đây để làm gì?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!