An khang năm thứ chín, sau khi đại hôn –
"Bàng Hà."
"Có thần."
"Cậu."
Bàng Hà nhìn những đại thần lân cận cùng Hỉ công công phía sau tiểu Hoàng Thượng. Nàng giơ lên mi, nhỏ giọng đáp lại:
"Cháu trai, ngươi phụng phịu làm cái gì?"
"Bởi vì ngươi không tim không phổi cười đến thật là vui.
"Tiểu hoàng đế nghẹn cả giận. Bàng Hà đầy mặt tươi cười chính là không thu hồi được, nàng mặt mày hớn hở muốn vỗ vỗ vai tiểu cháu trai, sau lại phát hiện bốn phía đều có người đang nhìn, đành phải thu tay cười nói:"Giấc mộng bắt đầu từ năm mười
tuổi của ta, thẳng đến hôm nay mới có thể thực hiện, đương nhiên vui vẻ! Giấc mộng lâu nhất của sanh nhi là cái gì?"
Tiểu hoàng đế ngẩn ra. "Mộng của ta, tự nhiên là trở thành một thế hệ minh quân."
"Kia chờ ngươi thành một thế hệ minh quân, ta nhất định sẽ ở phương xa chúc ngươi vui vẻ."
Tiểu hoàng đế trừng nàng một cái, rồi sau đó nhịn không được thấp giọng nói:
"Ta muốn ngươi đáp ứng ta, trong vòng mười năm không cho phép cắt đứt liên lạc."
Nàng nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn xem sư phụ đang ở một đầu khác của thuyền. "Này……"
"Cậu!"
Nàng nhếch miệng cười:
"Ngươi yên tâm, cho dù ta đến lúc đó đổi nghề, cũng tuyệt không quên xin phép sanh nhi một tiếng.
"Đổi nghề? Là đổi thành đi làm hải tặc đi! Cậu ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định đi làm loại người dã man này sao? Tiểu Hoàng Thượng đã muốn buông tha việc sửa chữa tử tưởng của nàng. Bàng Hà mỉm cười, chậm rãi đánh giá hắn."Ngươi, ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?" Cho dù đã lớn, vẫn là nhịn không được mặt đỏ.
"Sanh nhi đã muốn lớn, về sau, Thiên triều dân chúng thật có phúc." Nàng ôn nhu nói.
"Thiếu Bàng quốc cữu, Thiên triều dân chúng tự nhiên thật có phúc." Tiểu hoàng đế lẩm bẩm, rồi sau
đó nhẹ giọng nói: "Trẫm cho phép ngươi, ôm trẫm một lần cuối.
"Bàng Hà sờ sờ đầu của hắn, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy tiểu Hoàng đế mười hai tuổi còn chưa tính là cao này. Tiểu hoàng đế không có ôm lại, chính là hốc mắt khinh hồng, thấp giọng nói:"Bàng Hà ngươi yên tâm, trẫm vĩnh viễn che chở Bàng gia."
"Ách…… cũng không nên làm quá. Dù sao bọn họ cũng không phải ta, nếu thực sự nháo ra chuyện ngươi cũng nên để ý phạt cho đúng.
"Đi chết đi! Tiểu hoàng đế một mặt đối nàng chính là vừa tức vừa buồn cười. Hắn nhìn một vùng biển lớn sau lưng Bàng Hà, thấp giọng nói:"Trẫm lần đầu tiên thấy biển."
"Ta cũng vậy đâu."
"Bàng Hà ngươi lần đầu tiên thấy trẫm, trong lòng nghĩ như thế nào?
"Có phải nghĩ đứa nhỏ của tiên đế thật làm người ta chán ghét hay không?"Hoàng Thượng cho phép ta nói thẳng, ta liền nói."
"Trẫm cho phép ngươi nói thẳng lần này." Hắn phi thường muốn biết, cho dù Bàng Hà không cẩn thận mắng
đến tiên đế, hắn cũng có thể làm như không nghe thấy.
"Ta suy nghĩ a, quả cầu thịt này là chỗ nào lăn ra đây? Nếu đá một cái, không biết quả cầu này có thể bay đi hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!