Gần đây giới hào môn thành phố B xuất hiện một tin tức khiến người ta nói chuyện say sưa, bất kể là hội các phu nhân hay là hội các tiểu thư, lúc tụ họp uống trà sẽ mở miệng nhắc tới.
Trần gia nuôi Trần Hề Thời tiểu thư hai mươi năm qua là giả.
Đây cũng không phải nói Trần Hề Thời là giả, mà là nói thân phận của cô là giả.
Các phu nhân đời trước đều biết, năm đó tiểu thư Trần gia vừa sinh không lâu đã bị bảo mẫu lòng dạ hiểm ác ôm đi, hai năm sau Trần gia mới tìm được con gái nhỏ trở về từ trong một viện phúc lợi nhỏ ở khu ngoài biên thùy.
Khúc ngoặt của câu chuyện chính là ở trong này.
Gần đây viện phúc lợi kiểm tra lại hồ sơ trong hai mươi năm rồi, viện trưởng mới nhận phát hiện ra chuyện năm đó, khi đó viện phúc lợi có hai bé gái hai tuổi, một bé là thiên kim tiểu thư lưu lạc ở bên ngoài, một bé là cô nhi được một đôi vợ chồng giáo sư đại học nhận nuôi, nhưng bởi vì nhân viên lơ là, người Trần gia ôm về lại chính là bé gái cô nhi được đôi vợ chồng giáo sư nhận nuôi, mà thiên kim tiểu thư chân chính, được đôi vợ chồng giáo sư đưa về.
Nhưng mà hiện tại tiểu thư Trần gia thật sự là ai thì trong mắt mọi người cũng không quan trọng, quan trọng là … Hóa ra từ trước kia, Giang thiếu của Giang gia, đem chuyện đính hôn của hai nhà Giang Trần huyên náo khắp thành phố B, cuối cùng lại là vị bị từ hôn kia, thực ra là gà rừng tu hú chiếm tổ chim khách.
Đám các chị em bạn bè xã giao theo thường lệ thường tụ hội lại cùng nhau uống trà chiều, nhắc tới gà rừng đều là vẻ mặt trầm ngâm và khinh thường.
truyện kiếm hiệp hay
"Gà rừng biến thành phượng hoàng làm đại tiểu thư hay mươi năm, hiện tại mới bị vạch trần, đã là tiện nghi cho cô ta rồi."
"Thảo nào, Giang Hành Triệt không nhìn loại mặt hàng này."
"Nghe nói Trần gia đã phái người đi đón tiểu thư chân chính rồi ôi chao ôi, các cô nói xem người thật đã về rồi, gà rừng nên làm cái gì bây giờ?"
"Đương nhiên là trở về tổ gà rừng của cô ta rồi, cũng không phải là cha mẹ ruột, tác phong của Trần gia mọi người cũng không phải không biết, chẳng lẽ các cô cảm thấy Trần gia còn có thể tiếp tục lấy đống hàng hiệu cho một gà rừng bị Giang gia từ hôn?"
"Thật đáng thương nha, từ xa xỉ xuống tằn tiện thật khó, tôi nghĩ tôi là cô ta thì còn không bằng chết đi, hi hi."
"Cô xóa bạn với cô ta chưa, đi quan tâm một chút đi, sau này chúng ta không cùng một vòng bạn nữa rồi."
…
Trong quán cà phê, đám chị em trò chuyện thân thiết.
Mà lúc này, trong tòa biệt uyển thứ 4 khu Kim Nhã, vợ chồng Trần gia vẫn ở nơi này.
Hề Thời mang theo vali, cúi đầu nhìn cánh cửa lớn đóng chặt.
Lúc thu dọn hành lý người hầu vẻ mặt khó xử nói phu nhân nói, túi sách trang sức và tất cả những gì đáng giá, đều không được mang đi.
Cho nên hiện tại vali rất nhẹ, ngoại trừ mấy bộ quần áo bình thường để thay ra, thì rỗng tuếch.
Cô nghĩ đến lúc người hầu nói lại lời của phu nhân giọng điệu khó xử, cúi mắt.
Kì thật cô cũng không nghĩ muốn mang đi cái gì cả.
Biệt uyển khu Kim Nhã là nơi người giàu ở, nơi này người ra ngoài đều đi xe riêng, bến tàu điện ngầm gần đây và trạm bus cũng cách 3 cây số.
Hể Thời kéo vali đi đến trạm xe bus, trằn trọc hơn 1 giờ, đi ra ngoài tự thuê một khách sạn tính giá rẻ hơn khách sạn nổi tiếng một chút.
Cô cất vali, đi tới trước phòng tắm rửa mặt, dòng nước ấm áp xối lên trên người, cô dùng gầu gội đầu không rõ hãng gì của khách sạn gội sạch tóc của mình.
Mấy năm nay cô nuôi tóc dài, tóc dài tới eo, bình thường vẫn rất cẩn thận chăm sóc, không dám nhuộm không dám ủi, sợi tóc mềm mại như sa tanh.
Cô gội máy móc, cuối cùng không cẩn thận đem bọt dính vào trong mắt.
Giác mạc lập tức bị bọt kích thích phát xót, Hề Thời ngẩng đầu, dùng nước rửa đi bọt trong mắt.
Nước chảy vào hốc mắt, sau đó lại chảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!