Chương 228: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc thuộc về em (2)

Phòng ngủ thực im lặng, có thể nghe được tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Ngoài cửa sổ tuyết như trước vẫn lẳng lặng rơi xuống, từng lớp từng lớp.

Vừa đi vào phòng ngủ, Lệ Minh Vũ vừa nghe được âm thanh điện thoại di động của mình vang một tiếng, là thanh âm báo tin nhắn, mi tâm nhíu lại cảm thấy nghi hoặc, bình thường người tìm anh không có nhàn tình lịch sự tao nhã gửi tin nhắn như vậy, trực tiếp điện thoại là được rồi.

Di động vừa vặn ở bên người Tô Nhiễm, nghe được tiếng vang cô theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, màn hình sáng một chút, đem nội dung tin nhắn từng câu từng chữ ánh vào mắt cô, nguyên bản muốn đưa điện thoại di động qua cho Lệ Minh Vũ, khi nhìn đến dòng chữ lại dừng một chút.

Không để ý ngẩng đầu, lại vô tình đối mắt với ánh mắt Lệ Minh Vũ lúc đi ra, cô vội vàng hạ đôi mắt, lông mi thật dài che khuất đáy mắt chợt lóe qua bối rối cùng mất tự nhiên.

Vẻ mặt của cô không qua được hai mắt Lệ Minh Vũ, thấy cô như thế thì càng thêm khẳng định vấn đề là ở trên tin nhắn, đi tới trước lấy lên, nhìn thoáng qua sau đó nhíu nhíu đầu mày, rồi không thèm để ý tới ném sang một bên.

Anh ngồi ở bên giường, thuận thế nằm xuống, bàn tay to thật tự nhiên đặt ở trên bụng cao cao của cô, hai má anh tuấn lộ ra rõ ràng chờ mong cùng vui sướng. Tô Nhiễm không nói gì, nằm trên giường lẳng lặng tùy ý anh vuốt ve, nhìn đường cong ngũ quan khắc sâu của anh, trong lòng không khỏi thật sâu cảm thán, theo bản năng khẽ thở dài một hơi.

Lệ Minh Vũ đem hai má nhẹ nhàng dán tại trên bụng của cô, thấy cô thở dài nhịn không được cười cười. "Một cái tin nhắn đã khiến cho em đa sầu đa cảm?"

Tô Nhiễm nâng tay, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt hai má anh, nửa đùa nửa thật nói. "Kết hôn rồi, như thế nào còn gây vạ như thế?"

Cô không phải thật lòng muốn xem tin nhắn của anh, trên thực tế từ lúc biết anh đến ngày xác định quan hệ lại đến khi kết hôn vài năm nay, cô cho tới bây giờ đều không có thói quen xem xét di động của anh, không phải cô không lo lắng, chính là bởi vì tin tưởng anh yêu cô.

Giờ đã khuya, anh lại vừa đi công tác về ngày đầu tiên, bất ngờ đã bị cô nhìn thấy tin nhắn của phụ nữ, tuy nói chính là số lạ, nhưng nội dung tin nhắn làm cho cô rõ ràng phán đoán ra đối phương là phụ nữ, đối phương dùng một loại thập phần thái độ ái muội mời Lệ Minh Vũ đêm mai cùng ăn bữa tối, nội dung đầy hàm ý chủ động câu dẫn của phụ nữ dành cho đàn ông.

Tin chắc phụ nữ cũng có tâm tư nhòm ngó, Lệ Minh Vũ không thể nghi ngờ lại là mẫu đàn ông thành công, vô luận ngoại hình hay là tư chất, đều có thể làm phụ nữ chủ động tới gần bởi sự hấp dẫn trí mạng, cô tin tưởng Lệ Minh Vũ là người có trách nhiệm, là người đàn ông tốt, nhưng là thiên tính của phụ nữ, khi đối mặt với vấn đề này cũng đột nhiên tồn tại uy hiếp, thường thường sẽ giống con nhím ngầm dựng thẳng gai lên cảnh giác.

Có lẽ trong lúc phụ nữ mang thai liền đặc biệt mẫn cảm đi, có lẽ là cô hiện tại bởi vì mang thai trong lòng có khác biệt, nhưng hoàn hảo, cô thủy chung tin tưởng anh, tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.

Chính là bị anh liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư thật xấu hổ, cho nên mới nói câu đó.

Lệ Minh Vũ cười như không cười nhìn cô, cuối cùng đem thân mình dựa ở đầu giường, tay đặt trên bụng cô, cúi đầu nói: "Ở trong mắt phụ nữ các em, không phải khi kết hôn đàn ông rồi vẫn có sức hút sao?"

Tô Nhiễm trừng mắt nhìn anh, liếc mắt một cái. "Thật là mạnh miệng!"

Lệ Minh Vũ cười đem cô ôm chặt, nhẹ giọng nói. "Ghen tị?"

"Anh là chồng em, người nào làm vợ nhìn đến tin nhắn như vậy không ghen?" Cô không chút nào che dấu suy nghĩ trong lòng, có điểm oán trách.

Lệ Minh Vũ thấy cô như vậy, trong lòng càng thêm xao xuyến, quả thực là yêu thấu bộ dáng của cô, kéo cô qua vội vàng giải thích: "Người này là nữ thừa kế hai ngày trước muốn anh xét duyệt văn kiện thông qua, cho nên mới biết một chút."

"Xinh đẹp không?" Tô Nhiễm nhìn anh.

Lệ Minh Vũ mím môi cười. "Không rõ ràng lắm, không chú ý."

"Vậy anh vừa vặn đêm mai đi cẩn thận nhìn một chút." Tô Nhiễm cố ý dỗi, trong lòng lại sớm cởi bỏ phòng bị , Lệ Minh Vũ người này có đôi khi xác thực tâm rất ngoan, bất quá cũng chính là điểm ấy, lại làm cho cô buông lỏng tâm tình.

Lệ Minh Vũ nghe lời này xong thì nhíu mày, thấy cô có tâm trêu đùa cũng liền biết thời biết thế, giống như nghiền ngẫm, tự hỏi gật đầu: "Theo như em nói, anh thật muốn đi xem, nói không chừng là một mỹ nhân."

"Anh –"

Tô Nhiễm lời còn chưa dứt, di động đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên, Lệ Minh Vũ lấy lại đây nhìn thoáng qua, Tô Nhiễm lại mắt sắc thấy được mặt trên dãy số, nhíu nhíu mày đầu: "Người này đối với anh thật đúng là không gặp không được."

Lệ Minh Vũ lại cười cười, trực tiếp nhận điện thoại.

Điện thoại ở một chỗ khác thấy anh nhận máy thì thập phần cao hứng. Bởi vì bị anh ôm ghì vào trong ngực, cho nên có thể rõ ràng nghe được giọng nói ngọt ngào, ôn nhu, như là kẹo đường đầy nữ tính, sức hút mê hoặc. Cô ta nũng nịu yếu ớt một phen cảm kích, một phen đối với anh tán dương, cuối cùng vừa thẹn vừa ngượng ngùng nói anh là mẫu đàn ông lý tưởng để làm bạn trai trong lòng của phụ nữ, càng lúc càng nhiều lời lẽ ám chỉ, dụ hoặc.

Toàn bộ quá trình, Lệ Minh Vũ đều bất động thanh sắc nghe, không có đánh gãy lời của cô ta, tùy ý cô ta nói không ngừng. Tô Nhiễm lẳng lặng nhìn hai má anh, mặt không gợn sóng, nhìn không thấu anh suy nghĩ cái gì.

Thẳng đến khi đối phương rốt cục nói đến trọng điểm, muốn hảo hảo nhận thức anh, cũng trăm mị ngàn kiều nói cô ta muốn đến nhà ăn khách sạn, mời anh đêm mai cùng ăn bữa tối. Tô Nhiễm nghe được rõ ràng, cũng càng thêm biết người này có tâm tư, chân thành cảm tạ mà mời cơm hoàn toàn có thể vào ban ngày, mà cô ta cố tình hẹn ban đêm, thậm chí còn tại khách sạn?

Có thể nghĩ, người này tâm tư thực sáng tỏ.

Đây là một loại đơn giản nhất cũng có thể làm đàn ông hiểu rõ phương thức mời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!