Tối thứ bảy, 19h50, khách sạn Marriott.
Sau khi taxi chạy đi, Trang Noãn Thần vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cửa lớn khách sạn, như muông thú nhìn cơn hồng thủy.
Đèn đường cùng ánh sáng đan vào hào quang đẹp đẽ, cửa khách sạn Marriott sáng rực như ban ngày.
"Nghĩ gì vậy? Vào thôi, vào trễ lại càng bị chú ý đó." Hạ Lữ bước đến kéo cô, Ngải Niệm theo phía sau.
Trang Noãn Thần siết chặt nắm tay, gật đầu.
Cả ba cùng nhau đi vào, chỉ vì muốn có thêm can đảm.
Ngải Niệm kéo cô lại nhìn từ trên xuống dưới một lượt, trên mặt hiện vẻ lo lắng, "Thật sự cứ thế này mà vào?"
"Đúng." Trang Noãn Thần đáp vô cùng quả quyết.
Ngải Niệm gật đầu, "Đi thôi."
Ánh sáng rực rỡ kéo bóng dáng ba người dài típ tắp.
Đi vào khách sạn, không khí có hơi lạnh, trời đã vào thu, nơi này vẫn chỉnh điều hòa mát lạnh. Ba người theo chân nhân viên phục vụ đi thẳng đến phòng tiệc, tiếng giày cao gót thanh thúy giẫm trên mặt thảm mềm mại, thoáng bị hấp thu hết toàn bộ tiếng động.
"Thưa ba cô, chính là đây, mời vào." Nhân viên phục vụ chậm rãi mở cửa lớn phòng tiệc ra.
Cửa chính lộng lẫy từ từ mở, thứ âm nhạc du dương cũng lọt ra, tại đại sảnh phòng tiệc, những bóng hồng thướt tha, rượu ngon thơm ngát, người dự tiệc không ít, có người cô quen cũng có người cô không biết.
Nhưng, khoảnh khắc cửa lớn hoàn toàn đẩy ra hết, cô vẫn thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ.
So với phần đông khuôn mặt trang điểm xinh đẹp để dự tiệc, hình như cô có chút nhợt nhạt.
"Sao giờ các em mới tới?" Chị Mai đi đến thấp giọng hỏi, trên mặt lộ vẻ không vui.
Ngải Niệm và Hạ Lữ lè lưỡi, không dám phát biểu bậy bạ.
"Nhất là em đó, Trang Noãn Thần, sao còn chưa trang điểm nữa? Không có chút thành ý nào, đừng xem hôm nay là tiệc rượu chứ, mà là ngày Đức Mã chúng ta ký hợp đồng với Tiêu Duy đó, ít nhiều gì cũng ý tứ một chút chứ em." Chị Mai kéo Trang Noãn Thần qua đè thấp giọng nói.
"Chị Mai, em…"
"Được rồi, khỏi giải thích, vừa nãy anh Giang còn hỏi chị em đến chưa, mau qua đó chào hỏi đi." Chị Mai cắt ngang lời cô, ra hiệu bảo cô mau đi tới kia, "Chỗ đó đó."
Trang Noãn Thần gật đầu, trong lòng ủ rũ, cô tới còn trễ hơn cả Giang Mạc Viễn nên cũng khó trách chị Mai mất hứng.
Hít sâu một hơi, ánh mắt rơi vào người đàn ông đứng cách đó không xa.
Tháp rượu đẹp đẽ mơ hồ che khuất bóng dáng của Giang Mạc Viễn, nhưng vẫn thể hiện được sự cao lớn của anh. Anh đứng bên cạnh, trên người là bộ veston cắt may cao nhã, lưu loát phác họa đường cong nam tính hoàn mỹ. Anh đang nói chuyện cùng với ba người khác, trong tay cầm ly rượu, màu rượu vang tươi đẹp như nở rộ giữa bàn tay anh, giữa lúc trò chuyện, thi thoảng anh lại đặt ly rượu bên môi, khẽ nhấp một ngụm.
Thứ rượu vang kia liền từ môi anh chảy vào giữa hàm răng, nhẹ nhàng trượt xuống cổ họng theo động tác nuốt. Đôi môi ấy vẫn mỉm cười nhàn nhạt như mọi khi, ánh mắt trầm tĩnh thong dong khi nói chuyện với người khác, mọi cử động đều thể hiện vẻ tao nhã.
Người ở đây đều ăn vận chỉnh tề, nhưng hình như chỉ có anh mới được xem là hoàn hảo.
Đợi lúc Trang Noãn Thần đến gần, một trong số những người đang nói chuyện với Giang Mạc Viễn chợt lên tiếng kinh ngạc, trong tiếng khen ngợi, lộ ra chút sững sờ.
Giang Mạc Viễn xoay người, ánh mắt đúng lúc dừng trên người Trang Noãn Thần, cặp mắt thâm thúy phút chốc như phát ra thứ ánh sáng như có như không khó phát hiện, rất nhanh, đôi môi mỏng khẽ nhếch, độ cung hoàn mỹ cùng phần cằm hơi cứng lại, hình thành vẻ ôn hòa khiến phụ nữ suy nghĩ xa vời.
Anh đứng tại chỗ, không hề dời bước, ung dung hờ hững chờ cô tiến đến.
Những người đang nói chuyện với Giang Mạc Viễn thấy thế liền biết điều rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn Trang Noãn Thần thêm vài lần.
"Chào anh Giang…" Cô bước đến, mắt không dám nhìn anh, lên tiếng, "Xin lỗi anh, em đến muộn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!