"Không phải muốn ngắm mặt trời mọc sao?" Giang Mạc Viễn không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi đưa tay nhìn đồng hồ, mỉm cười, "Còn ba tiếng rưỡi nữa."
Trang Noãn Thần hít mũi, gật mạnh đầu.
Hai người ngồi im trên bờ cát, ánh trăng soi bóng trên mặt biển, bóng cô gái kéo dài trên nền cát trắng mịn, trông hoàn mỹ và cân đối. Một hồi lâu sau, Trang Noãn Thần khẽ nói, "Thôi xong, tự nhiên em mệt, sao giờ?"
"Dựa vào tôi ngủ một chút đi." Tiếng Giang Mạc Viễn hồn hậu nuông chiều.
"Nhưng em muốn xem mặt trời mọc…"
"Lúc mặt trời mọc tôi sẽ đánh thức em."
"Lỡ như anh ngủ quên thì sao?"
"Tôi sẽ không ngủ."
"Vậy anh nhớ đánh thức em nhé, bằng không đi một chuyến uổng công em sẽ nhảy xuống biển mất."
"OK." Người đàn ông không nhịn được cười.
Lúc này Trang Noãn Thần mới yên tâm tựa vào anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Anh từng nói, những chuyện anh đồng ý thì nhất định có thể làm được, cô tin.
***
Nhiệt độ âm ấm phả vào mặt, giống như gió xuân ấm áp thổi ngang qua, Trang Noãn Thần uể oải ưm một tiếng, cảm giác ấm áp, mùi hương dễ chịu, vòm ngực rắn chắc khỏe mạnh thật khiến cô không nỡ mở mắt…
Khoan đã, vòm ngực ư???
Cô bỗng mở to mắt, lúc này mới phát giác mình không còn ở trên bãi cát nữa.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào bị cửa xe cản lại, chỉ hắt vào vài vệt sáng loang lổ. Cô và Giang Mạc Viễn cùng ngồi ở ghế sau xe, anh là chỗ dựa, cả người cô dường như lọt thõm vào lòng anh.
Cô lên xe lúc nào nhỉ? Sao không hay biết gì cả.
Giương mắt kinh ngạc, Giang Mạc Viễn tựa vào lưng ghế nhắm mắt, nhưng từ sức lực cánh tay khóa chặt hông cô cho thấy anh chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi, hình như cảm giác được người trong lòng đã thức, anh mở mắt, cúi đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô.
"Thức rồi à?" Nụ cười của anh vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng dưới ánh mặt trời lại có cảm giác như thực như ảo.
Trang Noãn Thần vội vàng ngồi thẳng dậy, ngay sau đó suýt chút nữa hét lên sợ hãi.
Bởi vì cô thấy trên quần tây của Giang Mạc Viễn bị dấu nước miếng của cô làm ướt, ngay vị trí rất xấu hổ, ở… … khuôn mặt của cô thoáng ửng đỏ, ước gì có thể tìm cái lỗ để chui xuống. Nếu nhìn như vậy, thì lúc cô ngủ mặt đã để ở chỗ đó, miệng cô đúng lúc hướng về cái … của anh.
Hết nói nổi?
Giang Mạc Viễn cũng theo tầm mắt cô cúi xuống nhìn, cong môi, dường như đang cố nén cười.
Trang Noãn Thần thật muốn đi tìm chết, ấp úng, "Em, em vẫn luôn đè anh suốt à?" Hỏi xong lại càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng chữa lại, "Không, ý của em là muốn hỏi… à, anh không thấy tê khi bị em đè à?" Càng vẽ càng nhọ, thấy mày anh càng nhướng càng cao, cô dường sắp hỏng mất.
"Cũng thường thôi." Cuối cùng anh tốt bụng ra vẻ như đã hiểu ý của cô.
"Xin lỗi xin lỗi, em sẽ phụ trách giặt ủi." Trang Noãn Thần liên tục nói xin lỗi, "Em không ngờ mình lại ngủ như chết thế này, trời cũng sáng luôn rồi, á… trời sáng rồi?" Câu cuối cùng cô bỗng có phản ứng, ngoảnh đầu nhìn ngoài cửa xe, không để ý được nhiều vậy, khoác áo vest của anh vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài.
Vầng dương treo cao trên bầu trời, mặt trời mọc rồi còn đâu?
Trang Noãn Thần đứng sững ở cạnh biển, cuối cùng vẫn không thể trông thấy mặt trời mọc… Giờ còn sớm, trên bờ cát không có người, nếu không nhất định sẽ cho cô là kẻ điên.
Đang rầu rĩ, bên hông đột ngột rung lên, cô hết hồn, thò tay vào túi áo vest của anh nhưng lại lấy điện thoại của mình ra, vừa mở ra thì thấy là một đoạn clip!
Hình ảnh trong clip từ từ phát, cảnh tượng đẹp đẽ tuyệt đối đập vào mắt cô, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt mà êm dịu dần dần tách khỏi mặt biển, hai mắt cô như nhói lên, đúng là cảnh tượng mặt trời mọc!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!