Chương 41: Xót xa

Năm tháng mãi là lưỡi dao sắc bén mài giũa con người. Sau khi gặp lại, cô và Nam Ưu Tuyền đều được năm tháng gọt giũa thành dáng vẻ xinh đẹp và quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, vẻ ngây thơ đơn thuần thuở xưa cũng phai mờ theo thời gian.

Cô là vậy.

Nam Ưu Tuyền cũng vậy.

Trang Noãn Thần ngây người nhìn Nam Ưu Tuyền trước mắt. Cô thoáng nhớ đến thời học đại học. Khi đó, Nam Ưu Tuyền lúc nào cũng mặc váy hoa thanh thuần, mái tóc cô ấy đen dài thả bay theo gió, ánh nắng rọi vào tóc cô ấy làm cô ấy xinh xắn như búp bê, nụ cười luôn hiện trên môi và mắt cô ấy. Thậm chí, Trang Noãn Thần còn nhớ câu đầu tiên cô ta nói với mình: Xin chào, tên cậu là Trang Noãn Thần à?

Nghe thật ấm áp…

Ngày ấy, Nam Ưu Tuyền cũng rất ấm áp, giọng nói ấm áp, nụ cười ấm áp. Cô biết xuất thân của cô ấy không bình thường, nhưng không ngờ cha cô ấy lại là ông Nam!

"Trang Noãn Thần, nếu hồi đó chưa thấy cô trang điểm lần nào, nhất định hôm nay tôi sẽ không nhận ra cô." Thấy Trang Noãn Thần nhìn mình chăm chú, Nam Ưu Tuyền mỉm cười, nhưng đôi mắt ấm áp thời đại học ấy đã biến mất, chỉ còn vẻ khinh miệt và châm chọc.

Trang Noãn Thần cứng họng. Mọi việc đều do cô sơ suất, cô cho rằng trang điểm thì có thể giả vờ không nhận ra nhau, nhưng cô lại quên vào buổi khiêu vũ của năm nhất đại học, người trang điểm giúp cô chính là Nam Ưu Tuyền. Người cô ấy thầm mến từ lâu lại chính là bạn trai mới của cô.

Một hồi sau, cô mới cười gượng gạo thốt ra được hai chữ: "Trùng hợp…"

"Trùng hợp thật." Nam Ưu Tuyền tươi cười, giọng của cô ấy không được tử tế lắm.

"Ưu Tuyền, bạn con à?" Ông Nam nhoẻn miệng cười.

"Đây là đàn em thời đại học của con." Nam Ưu Tuyền cười với Nam Lão, lại nhìn Trang Noãn Thần, "Thế giới quả là nhỏ, không ngờ cô thay tới đổi lui, cuối cùng lại đến bên Mạc Viễn. Trang Noãn Thần, hóa ra sáu năm trước cô bỏ rơi Cố Mặc là để trèo cao. Cô quả thật là biết nhìn xa trông rộng."

Trang Noãn Thần siết chặt tay đến đau đớn.

"Xin lỗi, chúng tôi có việc, xin phép đi trước." Giang Mạc Viễn cất giọng trầm tĩnh, lồng tay mình vào tay cô, kéo cô rời đi.

Bàn tay đàn ông to lớn và ấm áp, Trang Noãn Thần ngước nhìn gương mặt nghiêng ôn hòa và bờ môi hơi mím lại của anh. Anh có biết lúc này cô biết ơn anh đến nhường nào không?

"Trang Noãn Thần!" Nam Ưu Tuyền dõi theo bóng lưng của Trang Noãn Thần, gằn giọng, "Cố Mặc đã về Bắc Kinh, cô biết không?"

Bước chân của cô đột nhiên khựng lại!

Giang Mạc Viễn cũng đứng lại, cúi đầu nhìn cô.

Trang Noãn Thần không xoay đầu, cả người cô như bị đổ chì, Giang Mạc Viễn đang nắm tay cô cũng phát hiện cô đang run rẩy.

"Nếu không phải ban nãy chạm mặt anh ấy, tôi cũng không biết anh ấy đã về." Giọng Nam Ưu Tuyền lạnh giá.

Một nỗi đau đớn xuyên thủng lục phủ ngũ tạng của Trang Noãn Thần trong tích tắc. Cô nghe thấy trái tim mình vỡ vụn, nỗi đau khổ đang dần nhấn chìm cô. Tin tức này bất ngờ đến mức cô không thể tin tưởng vào tai mình.

Cố Mặc đã về!

Nói như vậy, người cô trông thấy ở sân bây quả đúng là anh!

Anh đang ở gần đâu đây!

"Trang Noãn Thần, nếu còn lương tâm thì hãy đi xin lỗi anh ấy. Cô không hề biết…" Nói đoạn Nam Ưu Tuyền hơi dừng lại, nhưng vẫn cất giọng lạnh lẽo như băng đá nói hết câu, "Cô không biết, khi đó Cố Mặc đã được trường đại học Thanh Hoa tuyển chọn, nhưng anh ấy vì cô mới chọn trường giống cô, thậm chí còn đổi ngành học!"

"Gì?" Trang Noãn Thần quay phắt đầu, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng!

Cô không biết, không hề biết. Cố Mặc chưa từng nói với cô, mà cô cũng không bao giờ hỏi Cố Mặc…

Tuy cô biết Cố Mặc rất có cá tính.

Tuy cô và Cố Mặc học cùng nhau từ thời cấp hai và cấp ba…

Cô cho rằng cô là người yêu anh đầu tiên…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!