Chương 31: Sự vặn hỏi của bác

Nương theo ánh đèn đường, cô quay đầu nhìn anh, đôi môi mỏng của anh khẽ mím, ánh sáng phác họa độ cong phần quai hàm hoàn mỹ, cô đột nhiên cảm thấy kỳ thực người đàn ông này không hẳn đối xử tốt như trong tưởng tượng. Đúng là anh lịch thiệp, nhưng giữa lịch thiệp lại hiện lên vẻ xa cách như gần như xa, nhất là đôi mắt kia của anh, rõ ràng là cười đó, nhưng sâu nơi tròng mắt lại ẩn chứa vẻ sâu xa không người nào nắm bắt được.

"Thực ra… tối nay anh hoàn toàn có thể không cần thực hiện lời hứa." Cô nhẹ nhàng nói, thản nhiên như hơi thở.

Đèn đỏ bật sáng, chiếc xe từ từ ngừng lại, Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua đèn đỏ phía trước, chưa nói gì cả, chỉ cười nhạt, bộ dạng khóe môi khẽ nhếch rất thoải mái.

Trang Noãn Thần thấy anh không nói gì, tay nắm lại, lại lấy đủ dũng khí rồi nhìn anh, "Rốt cục là Tiêu Duy cần gì?" Đây mới là câu cô muốn hỏi, lúc chiều bị từ chối đương nhiên trong lòng không phục, nếu người ta đã ở bên cạnh, chẳng bằng cô hỏi cho rõ ràng.

Giang Mạc Viễn quay qua nhìn cô, mảng ánh sáng đỏ hắt vào sườn mặt anh tuấn của anh, anh cứ nhìn cô không chớp mắt như vậy, nhưng vẻ mặt lại không có biểu hiện gì nhiều.

Nhiệt độ trong xe lập tức giảm xuống.

Tim cô cũng run lên, bắt buộc chính mình phải dối diện với anh, biết nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với ánh mắt của anh, tối đen như đêm như mực, thâm thúy như biển, rõ ràng ánh mắt ấy thật bình lặng, nhưng lại hiển hiện một luồng khiếp sợ.

Nhưng cái cảm giác này tan biến rất nhanh, một lát sau, khóe môi người đàn ông nhẹ nhàng khẽ động, trước một giây khi đèn đỏ sắp chuyển thành đèn xanh, anh đột nhiên giơ tay khoát lên gáy cô, kéo lại, ôn hòa nói, "Chuyện công việc đừng gấp gáp quá, từ từ sẽ đến thôi." Nói xong liền thu tay lại, nhấn ga.

Trên tóc còn dính mùi từ ngón tay anh, nhiệt độ nơi tay dường như xuyên qua tóc truyền đến làn da, Trang Noãn Thần hơi ngẩn ra, động tác mới nãy của anh thật ấm áp, để cô có cảm giác giữa hoảng hốt có một chút được nuông chiều, sau khi ý niệm này xẹt ngang qua đầu, cô liền bắt đầu tự giễu, Trang Noãn Thần, mày nghĩ đi đâu vậy?

Rất dễ nhận thấy, anh không muốn nói chuyện công việc, ít nhất là thời điểm này.

Trên đường đi, hai người họ không ai mở miệng nói chuyện, trong xe cực kỳ yên lặng, cô nghiêng đầu nhìn bên ngoài xe, chỉ có thể dùng cách thức này để xua đi sự xấu hổ lúc nãy.

Tình hình giao thông của thứ sáu ách tắt tán loạn, xe gần như chạy vào hẻm mới miễn cưỡng đi được.

Lúc bác cô vừa mới gả đến Bắc Kinh thì nhà bác nằm ở khu Thiên Thông Quyển. Thiên Thông Quyển khi đó ngay cả đường tàu điện ngầm cũng chưa thông, dân cư thưa thớt, giá nhà ở Thiên Thông Quyển thấp lè tè cũng không ai thèm mua. Nhưng đảo mắt đường tàu điện ngầm vừa thông, mấy tòa nhà ở lân cận Thiên Thông Quyển mọc lên như măng sau đợt mưa xuân, giá nhà cũng từ từ tăng vọt như hỏa tiễn, bác cô trúng mánh, căn nhà vốn hai ba trăm ngàn thoáng chốc tăng lên đến bốn năm triệu.

Còn anh họ cô từ sau khi kinh doanh khách sạn cũng liên tục hốt bạc, rồi mua một căn hộ ở Tứ Hoàn cho bác cô, bác đem căn nhà ở Thiên Thông Quyển cho thuê, cứ thế, cho dù hai bác của cô không làm gì cả, thì tiền cho thuê cũng tích lũy được lên đến hàng chục triệu.

Tối nay, rốt cục Trang Noãn Thần cũng cảm thấy bác cô ở Tứ Hoàn là một chuyện tốt, nếu ở lại Thiên Thông Quyển, lộ trình dài hơi này thế nào cũng làm cô phải nín chết.

Từ Quốc Mậu đến nhà bác cô, nếu tình hình không ùn tắc thì ngồi xe chỉ cần hơn mười phút, Giang Mạc Viễn lái xe lủi hẻm tránh tình trạng kẹt xe mà mất gần một tiếng đồng hồ.

Khu nhà của bác cô ở cũng không tồi, nhưng bởi vì gần đây do sửa đường nên đường dẫn đến khu nhà hơi hẹp, hơn nữa lúc này còn có vài chỗ bị chặn, nên khi gần đến khu nhà, Trang Noãn Thần đề nghị dừng xe lại.

Giang Mạc Viễn có chút nghi ngờ với đề nghị của cô, Trang Noãn Thần thấy thế bèn giải thích, "Xe của anh quá khoa trương, sợ bác tôi sẽ choáng." Xe của anh là chiếc Quattroporte, kiểu dáng xe màu đen tuyền trong màn đêm hệt như đầu con báo, đây là chiếc xe thuộc dòng cao cấp, gầm thấp xa hoa của Maserati.

Thật ra trong khu của bác cô cũng không thiếu xe sang, cô chỉ sợ bác tò mò, hỏi đông hỏi tây làm người khác xấu hổ thôi.

Giang Mạc Viễn không ngờ cô sẽ nói như vậy, khóe miệng nhịn không được cong lên, gật đầu, đỗ xe lại ở ven đường, tắt máy, khẽ nói một câu, "Vậy đi qua đó thôi."

Hai người xuống xe, Trang Noãn Thần thấy anh lấy ra một ít đồ này nọ từ cốp xe sau, cảm thấy rất lạ nên lại gần, lúc này mới thấy mấy thứ anh mang theo đều là quà.

"Gì vậy?" Cô khó hiểu.

"Tôi cũng không thể đến tay không mà?" Giang Mạc Viễn cười cười.

Trang Noãn Thần hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại chu đáo như vậy, cô nghĩ rồi vội nói, "Không cần đem nhiều vậy đâu." Nói xong, chọn giỏ trái cây trong số đó, "Cầm cái này là được rồi."

"Chỉ lấy hoa quả thôi à?" Lần này đến phiên Giang Mạc Viễn khó hiểu.

"Vâng, chỉ lấy hoa quả là được." Trang Noãn Thần cầm lấy những thứ khác bỏ lại vào cốp xe, trời ạ, anh lại chuẩn bị không ít lễ vật cao cấp.

Giang Mạc Viễn bị hành vi này của cô làm cho dở khóc dở cười, nhưng cũng không miễn cưỡng, đành phải cầm giỏ trái cây từng bước từng bước đi theo cô vào con đường nhỏ đầy bụi đất bay mịt mù. Đợi đến khi đi qua con đường nhỏ đó đến trước cổng khu nhà, trước mắt trở nên trống trải, sau khi nói rõ với gác cổng bên ngoài, Trang Noãn Thần đột nhiên dừng bước.

"Sao vậy?" Giang Mạc Viễn cũng dừng chân lại.

Trang Noãn Thần ngước nhìn anh, thật lâu sau mới nói, "Vẫn còn có một vấn đề muốn hỏi anh."

Giang Mạc Viễn hơi nhíu mày, giọng nói ôn hòa, kiên nhẫn chờ cô tiếp tục nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!