Chương 26: Cướp người tại sân bay

Trên dưới Đức Mã bắt đầu rơi vào cuộc chiến nội bộ công khai và gay gắt chưa từng có. Ba ngày kế tiếp đối với Trang Noãn Thần mà nói giống như địa ngục trần gian, hầu như ngày nào cũng tăng ca đến rạng sáng 1h, ngày hôm sau vác cặp mặt gấu mèo lên tiếp tục chiến đấu. Dưới yêu cầu khắc khe của chị Mai, kể cả nhóm chiến lược thương hiệu cũng không may mắn thoát khỏi kiếp nạn.

Họ gần như làm việc 24/24 không ngừng nghỉ cuối cùng cũng cho ra được ý tưởng dự án chiến lược thương hiệu nhắm vào việc phổ biến rộng rãi dòng xe cao cấp hiệu Victoria của Tiêu Duy. Trang Noãn Thần và Cao Doanh lại phải căn cứ vào khái quát kế hoạch thương hiệu để thảo luận và đưa ra hoạt động phối hợp có liên quan.

Nhưng trước khi đưa ra kế hoạch hoạt động, căn cứ vào chỉ thị của chị Mai, hai cô phải gặp CEO của đối phương trước mới được, có như vậy thì tỷ lệ trúng thầu sẽ cao hơn.

Hai ngày này, Trang Noãn Thần ngoại trừ lên ý tưởng ra còn phải đi theo Tề Viện Viện và Cao Doanh chạy đến Tiêu Duy, nhưng kết quả lần nào cũng là đóng cửa không tiếp, nếu không thì thông báo hiện giờ CEO không có ở Bắc Kinh.

Thứ năm, bầu trời đặc biệt quang đãng, chẳng qua ý thu càng đậm, khi xe cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám kẹt xe chạy trên đường cao tốc hướng ra sân bay, Tề Viện Viện cũng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay nhìn đồng hồ, vội vã nói, "Bác tài, chúng ta có thể chạy nhanh hơn chút nữa không?"

"Nhanh hả? Tôi cũng muốn nhanh lắm, nhưng các cô cũng thấy tình hình giao thông mà, thấy không, bên kia còn có camera, nhanh nữa thì tôi sẽ bị chạy quá tốc độ đó." Tài xế taxi nói bằng giọng Bắc Kinh rặc, "Nhưng mà các cô cứ yên tâm đi, sẽ đến đúng giờ thôi. Các cô là trễ chuyến bay hay đi đón người vậy?" Tài xế taxi ở Bắc Kinh luôn nhiệt tình, một khi đã "bật máy" thì thường không muốn tắt nữa.

"Chúng tôi đi cướp người!" Tề Viện Viện khó chịu nói.

"Hả?" Tài xế giật mình.

"Bác tài, chị ấy đùa đó, chúng tôi thật sự gấp lắm rồi, bác tài có thể cố gắng nhanh hơn được không." Trang Noãn Thần ngồi ở ghế sau, nói xong câu này thì nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài xe, dường như có một phiến lá xẹt qua rất nhanh trước mắt cô lại bị xe cuốn về phía sau, người ta nói mùa thu là mùa thu hoạch, cô không biết hôm nay có thu hoạch được gì không.

Tin tức của chị Mai luôn nhanh nhạy, rốt cục cũng điều tra được CEO của đối phương đúng 10h hôm nay bay về Bắc Kinh, ba người các cô giống như chiến sĩ nhận lệnh, dũng cảm trực chỉ ga T3, hy vọng có thể có cơ hội gặp anh ta một lần. Thật sự mấy hôm nay Trang Noãn Thần rất muốn gọi số điện thoại kia, số điện thoại của Giang Mạc Viễn! Nhưng cô lại không xác định được, ngộ nhỡ trùng tên thì sao? Cô không biết bản thân đang lo lắng điều gì, nhưng đôi lúc cô đột nhiên có cảm giác chuyện này sẽ phát triển theo chiều hướng không như mong đợi.

"Viện Viện, dù chúng ta có chạy đến sân bay cũng không có ích gì đâu, chị có thể nhận ra anh ta à?" Trang Noãn Thần nhìn chăm chú bên ngoài cửa xe, âm thầm thở dài.

"Công lao này phải thuộc về chị Mai thần kỳ của chúng ta, tuy không có hình của người đó, nhưng chị Mai đã lấy được xác nhận từ nhân viên công tác tại sân bay, Giang Mạc Viễn đích thực sẽ ngồi chuyến bay 10h từ Toronto, khoang hạng nhất có năm hành khách, trong đó có hai người là phụ nữ, một người lớn tuổi, hai người còn lại chúng ta phải nhờ vào vận may thôi, hành khách của khoang hạng nhất ra khỏi máy bay trước, hơn nữa đối phương lại là CEO, tất nhiên sẽ có người đến đón, chúng ta muốn xác nhận ai là Giang Mạc Viễn chắc hẳn không khó đâu." Tề Viện Viện phân tích từng cái.

Trang Noãn Thần không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, Cao Doanh bên cạnh lười biếng dựa vào cô, cười tủm tỉm nhìn cô, "Noãn Thần, lần đầu tiên mình thấy cậu trang điểm đó, công nhận cậu trang điểm dòm đẹp thật, khác xa dáng vẻ lúc thường ngày."

"Cậu đang khen mình à? Khen mình đúng không? Khen mình sao?" Trang Noãn Thần dùng vai hất cô một cái, "Tại mình sợ sẽ dọa khách hàng, chị hai à, liên tục ba ngày liền mình ngủ không đủ giấc, không trang điểm, người ta còn tưởng hai người vận chuyển gấu trúc trái phép." Thật ra đây chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi, cái cô sợ chính là, ngộ nhỡ Giang Mạc Viễn thật sự chính là Giang Mạc Viễn… Cô trang điểm thế này để anh nhìn quen mắt có lẽ tốt hơn, nói không chừng có chút quen biết, anh có thể dành cho các cô một chút thời gian thì sao.

Cao Doanh nào biết suy nghĩ trong lòng cô, sau khi nghe cô nói vậy liền cười ha ha, "Cũng đúng à, huống hồ bây giờ chúng ta còn đang chạy đến sân bay."

Trang Noãn Thần trừng mắt với cô một cái, không nói nữa, trong lòng lại bắt đầu âm thầm cầu nguyện.

***

Ga T3, người ra đón không ít, người đến kẻ đi, người cầm hoa kẻ giơ bảng tên, trên màn hình liên tục hiển thị thông tin các chuyến bay, có chuyến đến đúng giờ cũng có chuyến đến trễ.

Ba người đứng ở vị trí tốt ngay cửa ra, thuận tiện cho việc nhìn thấy người đi ra ngoài.

Chuyến bay đến đúng giờ, qua hơn mười phút liền có người lục tục đi ra khỏi cửa. Một phụ nữ thời thượng mặc nguyên bộ đồ đỏ bước nhanh ra trước, đeo một cái mắt kính đính ngôi sao, Cao Doanh kéo Trang Noãn Thần, nhỏ giọng nói, "Sao mình thấy cô ấy quen mắt dữ vậy trời? Có phải ngôi sao nào không ta?"

Không đợi Trang Noãn Thần trả lời, Tề Viện Viện lập tức nhắc nhở, "Mọi người tập trung tinh thần đi, chúng ta không phải đến đây tìm ngôi sao."

Cao Doanh le lưỡi, không nói nữa.

So với sự khẩn trương cao độ của Tề Viện Viện, Trang Noãn Thần ngược lại có hơi mâu thuẫn, cô vừa hy vọng là anh vừa không, đôi mắt sáng lên luôn chú tâm quan sát vị trí cửa ra, trong lòng bất ổn.

Lại có hai người đàn ông một trước một sau đi ra, người đàn ông đi phía trước gần như đang chạy, có thể thấy được sợ muộn giờ, không cao lắm, mặc sơ mi thoải mái.

"Này có phải người đó không?" Tề Viện Viện lẩm bẩm một mình, tay nắm chặt lại.

Trang Noãn Thần nhìn qua, hít sâu một hơi, ánh mắt rất nhanh trở nên bình tĩnh, khẽ nói một câu, "Không phải người đó, người đi phía sau mới là Giang Mạc Viễn."

Cách người đang chạy không xa lại có một người đàn ông đi ra, giữa đám người lác đác đi ra cửa, thân hình anh cao lớn vạm vỡ, chính là hạc trong bầy gà, ánh sáng phản chiếu lên chiếc áo sơ mi tay ngắn màu xám nhạt của anh, khúc xạ lỗ chỗ chói mắt, bờ vai rộng rãi chứa đựng sức mạnh, chiếc quần tây phẳng phiu bao lấy đôi chân thon dài rắn chắc. Tay phải anh vắt chiếc áo vest ngoài, tay trái cầm cặp táp công văn sải bước đi tới, còn có một cô gái mặc váy dài đi theo bên cạnh, có lẽ do không theo kịp nhịp bước của anh, cô đi gần như chạy.

Cô gái nhanh chóng bắt kịp người đàn ông, một phen đưa tay kéo anh ta lại, người đàn ông tạm dừng bước chân, nhíu chặt đầu mày, nhìn về phía vẻ mặt có chút nghiêm túc cô gái, khóe môi lộ ra một tia lạnh lùng, cô gái theo bản năng thả ra, người đàn ông đi thẳng ra khỏi cửa mà không buồn quay đầu lại.

Chính là anh, quả nhiên chính là anh!

Tề Viện Viện vừa nghe thấy Trang Noãn Thần nói vậy, rất đỗi kinh ngạc nhìn cô, "Chắc chắn vậy à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!