Chương 47: Người đàn ông trong xe MPV

Chuyện Cách Lạc Băng thích nhất chính là được đi ăn cùng Tô Nhiễm. Ăn

xong, tay trái cô bé thường kéo ba, còn tay phải thì kéo Tô Nhiễm, giống như một gia đình ba người. Giây phút này, không có điều gì có thể làm

cô bé vui vẻ hơn. Từ nhỏ, cô bé đã không được gặp mẹ nên cô bé khát vọng có mẹ hơn ai hết trên đời. Trong tâm hồn non nớt của cô bé, Tô Nhiễm

chính là mẹ của mình.

Thời tiết dễ chịu, rất thích hợp để đi dạo sau khi ăn.

Khả năng đeo bám của Cách Lạc Băng siêu cao, Mộ Thừa không đồng ý cho cô bé ăn ngay đồ lạnh sau khi ăn cơm, chuyện này có lẽ liên quan đến thói

quen nghề nghiệp của anh. Nhưng Tô Nhiễm thì không đành lòng nhìn khuôn

mặt buồn bã của cô bé, không nói lời nào liền mua hai cây kem thật to.

Cách Lạc Băng một cây, cô một cây.

Cô rất thích ăn đồ ngọt.

Mộ Thừa vào những lúc như vậy đành phải im lặng, nhìn bộ dạng vui vẻ của

Tô Nhiễm và Cách Lạc Băng, anh cũng không nỡ cự tuyệt. Anh không biết

nên làm gì khác ngoài việc thường theo sau dặn dò "Ăn ít thôi".

Khi Tô Nhiễm ở cùng Cách Lạc Băng, cô càng giống như một đứa bé cứng đầu,

đôi khi cô nổi tính bướng bỉnh sẽ khiến Mộ Thừa dở khóc dở cười.

Trời vừa nhập nhoạng tối, trung tâm mua sắm cũng bắt đầu bước vào nhịp điệu

bận rộn. Quãng trường đằng trước trung tâm mua sắm có một vòng xoay ngựa gỗ thật to. Cách Lạc Băng reo hò chạy qua, rồi năn nỉ Mộ Thừa và Tô

Nhiễm chơi cùng với cô bé.

Tô Nhiễm ôm cô bé, "Băng Nựu, ngựa gỗ làm sao ngồi đủ ba người? Hay là để ba chờ ở ngoài, mẹ với con chơi được không?"

Mắt Cách Lạc Băng thất vọng, nhìn Mộ Thừa, nũng nịu tìm cứu tinh, "Ba..."

Mộ Thừa đi lại, anh vô cùng tự nhiên khoác tay lên vai Tô Nhiễm, chỉ vào

một chỗ trong đó, "Bên kia có xe gia đình. Chúng ta ngồi cái kia đi..."

Nói xong, tiện thể kéo tay Tô Nhiễm đi qua.

Xe gia đình theo sau xe ngựa gỗ, hợp với một gia đình ba người hoặc nhiều hơn ngồi lên. Tô

Nhiễm vốn đang thấy không tiện nhưng đã vào, cũng chỉ đành thuận theo

lên xe gia đình.

Bóng đêm bao trùm, ánh đèn chớp tắt xung quanh

chiếu lên từng khuôn mặt tươi cười, bản hòa tấu âm nhạc chan chứa sắc

màu cổ tích. Cách Lạc Băng thích thú vẫy tay, tươi cười rạng rỡ.

Tâm tình Tô Nhiễm phấn chấn hẳn lên, sương mù ác mộng cũng nhanh chóng tan biến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!