"Con thích không?" Đây là nước hoa cô làm riêng cho trẻ con, không có
mùi thơm ngào ngạt như nước hoa của người lớn, cô chỉ dùng hương thơm
thoang thoảng của hoa quả làm thành phần chính, mùi hương đa dạng sẽ
khiến trẻ con tưởng tượng ra những giấc mơ thần tiên.
"Dạ thích, cám ơn mẹ Tô Nhiễm." Cô bé ôm má Tô Nhiễm hôn một cái. Sau đó chạy đến
khoe với Mộ Thừa: "Ba, ba xem nè. Đây là nước hoa của con, mẹ Tô Nhiễm
không có cho ba đâu."
Ánh mắt Mộ Thừa chan chứa ý cười, ngồi xổm xuống, "Đúng vậy. Ba rất đáng thương. Con đi chia sẻ niềm vui với mấy
cô chú khác trong bệnh viện được không?"
Cô bé che miệng, "Ba muốn cầu hôn mẹ Tô Nhiễm ư?"
Tô Nhiễm đờ người.
Mộ Thừa nhéo nhẹ mặt cô bé, "Vậy con còn không ra ngoài?"
Cô bé le lưỡi, cao hứng chạy ra.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại cô và Mộ Thừa.
Tô Nhiễm hiển nhiên cũng ngại ngùng, tiếp tục dựa vào ghế trường kỷ. Cô
đứng dậy nhưng lại thoáng cảm thấy hoa mắt. Bàn tay đàn ông vội vàng đỡ
lấy cô. Mùi nắng sớm trên áo blouse trắng nhẹ nhàng lấp đầy hô hấp của
cô.
Cô ngẩng lên, anh cũng vừa vặn cúi xuống mải miết nhìn cô.
Đôi mắt anh khiến cô không kịp né tránh, anh nhìn cô, từ trước đến giờ
anh chưa bao giờ che giấu.
"Cám ơn anh. Em không sao." Cô chợt tránh anh, khẽ cười, dịu dàng mà xa cách.
Xấu hổ chiếm lấy bầu không khí trong phòng.
Mộ Thừa cũng cảm giác được, nhưng chỉ thản nhiên cười, "Con bé Băng Nựu thế nào đêm nay cũng vui quá mà không chịu ngủ."
"Chỉ cần con bé đừng xem thành kem để ăn là được rồi." Tô Nhiễm dịu dàng nói.
Mộ Thừa đành cúi đầu cười, rồi ngẩng đầu lên, kéo nhẹ cô qua, ôn hòa nhìn
cô, "Tiểu Nhiễm, sở dĩ Băng Nựu vui đến ngủ không được là vì con bé cho
rằng anh sắp cầu hôn em."
Ánh mắt Tô Nhiễm trống rỗng, sau vài
giây mất tự nhiên, cô khẽ cất tiếng, "Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản. Anh nên giải thích một chút với con bé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!