Đối với chuyện gia đình phức tạp của Tô Nhiễm, An Tiểu Đóa là người rõ
nhất. Vì vậy, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ khoe khoang mình giàu có trước mặt Tô Nhiễm. Đối với tình bạn này, cô rất trân trọng. Cô thường
nói với Tô Nhiễm, sau này nếu có dịp nhất định sẽ dẫn cô cùng về Đài
Bắc, thăm bà ngoại mình.
Bà ngoại là nỗi bận lòng duy nhất hiện nay của An Tiểu Đóa.
Nghe An Tiểu Đóa than phiền, Tô Nhiễm mỉm cười, "Muốn mình nói ư, đi dạo phố thì phải coi đi với ai. Nếu hôm nay, cậu đi với Hàn thiếu, người nào đó sẽ không thấy chán đâu nhỉ?"
"Tô Nhiễm à! Cậu lúc nào thì học
được miệng mồm như vậy hả? Mình là bạn tốt nhất, thân nhất của cậu đó.
Vậy mà bây giờ lại trêu chọc mình? Cái gì mà Hàn thiếu chứ, mình và anh
ta không có gì với nhau mà." An Tiểu Đóa dí dỏm bĩu môi, làm ra vẻ coi
thường.
Người ta thường nói: Tính cách của một người liên quan
tuyệt đối đến hoàn cảnh lúc nhỏ, điều này hoàn toàn đúng. Từ nhỏ, An
Tiểu Đóa đã sống vô ưu vô lo, cộng thêm trưởng thành trong gia đình hoàn chỉnh, cho nên tính cách cô rất hướng ngoại, có chuyện gì cũng sẽ nói
ra, buồn vui giận hờn trong lòng đều thể hiện rõ trên nét mặt. Tô Nhiễm
thường hay nói khuôn mặt cô chính là dự báo thời tiết. Nhưng Tô Nhiễm
thì ngược lại, bởi vì gia đình nên cô sống rất nội tâm. Tính cách cô
điềm tĩnh và dịu dàng, có chuyện gì cũng để trong lòng, dù vui hay buồn, khi đối mặt với người khác, trên mặt cô bao giờ cũng mang theo nụ cười
nhẹ nhàng.
Nụ cười của Tô Nhiễm luôn luôn như vậy. An Tiểu Đóa biết cho tới bây giờ Tô Nhiễm chưa từng thật sự vui vẻ.
Mỗi khi nhìn bạn mình, An Tiểu Đóa đều thấy đau lòng. Tô Nhiễm đáng lẽ phải ngậm chìa khóa vàng trưởng thành mới đúng, chỉ tiếc hoàn cảnh lại đưa
đẩy cô đến một gia đình bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng dù
như vậy, trên người Tô Nhiễm vẫn luôn có một loại khí chất cao quý, là
trời sinh có sẵn, hơn nữa khí chất này không ai có thể bắt chước được.
Sau khi nghe An Tiểu Đóa nói, Tô Nhiễm cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu
khuấy nhẹ cà phê trong tách. Hàng mi dài rũ xuống che lấp nỗi cô đơn,
trống vắng trong đôi mắt cô.
Đúng vậy, thời gian trôi qua nhanh thật.
Chớp mắt mà cô đã kết hôn được hai tháng.
Nghĩ vậy, Tô Nhiễm không khỏi cười khổ, kết hôn được hai tháng nhưng cô và
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!