Khi màn đêm buông xuống, nhà họ Hòa cũng trở nên náo nhiệt, quản gia chỉ huy người làm bưng đủ mọi món ăn lên để khai tiệc.
Hòa Tấn Bằng ở vị trí chủ tiệc, ngồi lần lượt bên tay trái ông là Lệ Minh
Vũ và Tô Nhiễm, bên tay phải là Bạch Sơ Điệp và Bạch Lâm. Bạch Lâm là em trai của Bạch Sơ Điệp, là cậu trên danh nghĩa của Tô Nhiễm và Hòa Vy.
Dựa vào quan hệ chị em, ông ta cũng vào làm ở công ty nhà họ Hòa, giúp
quản lý một số công việc kinh doanh. Hòa Vy không biết đã đi đâu, mãi
đến buổi tối vẫn chưa thấy xuất đầu lộ diện.
"Nào, chúng ta vì
Lệ Minh Vũ dành được thế thượng phong trong đợt tranh cử chức bộ trưởng, có thể chiến thắng ngay ở trận đầu mà cạn ly này." Hòa Tấn Bằng nâng ly đầu tiên, thần sắc vô cùng vui mừng.
Lệ Minh Vũ vừa muốn nâng
ly, Tô Nhiễm ngồi cạnh bên khẽ nói: "Ba, cánh tay Minh Vũ bị thương, hay để anh ấy lấy trà thay rượu đi ba."
Hòa Tấn Bằng vừa nghe, liền cười ra tiếng, "Nhìn con bé này xem, mới lấy chồng chưa bao lâu, tâm tư chỉ biết nghĩ đến chồng mình thôi. Minh Vũ à, con nhất định không được
phụ cô con gái này của ba, nó quả là một lòng một dạ với con."
"Ba..." Tô Nhiễm chẳng qua là lo lắng vết thương của anh, không có ý gì khác.
Lệ Minh Vũ ra lệnh cho tài xế chạy thẳng từ thị trấn Hoa Điền đến nhà họ
Hòa. Suốt dọc đường đi, anh chẳng nói tiếng nào. Tô Nhiễm đoán không ra
rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì, nên tự nhiên cũng không dám hỏi. Kỳ
thực, cô rất muốn biết ý nghĩ của anh, thí dụ như làm sao gặp anh ở thị
trấn Hoa Điền, hay như vì sao khi mẹ thấy anh lại có phản ứng khác
thường? Còn nữa chính là, cô từng đề nghị qua việc về nhà họ Hòa, nhưng
lần trước anh đã nói rõ mình rất bận, hôm nay làm thế nào có thời gian
dẫn cô về nhà họ Hòa?
Rõ ràng ba cô hết sức vui khi gặp anh, hai người ở phòng sách nói chuyện rất lâu, mãi đến giờ ăn mới ra ngoài. Tô
Nhiễm biết hai người không nói gì ngoài chuyện liên quan đến tuyển cử.
Lần này về nhà, dù ít dù nhiều cô cũng thấy lo lắng, nghe ba nói chị cô đã
từ Milan trở về, cô chỉ lo giáp mặt chị mình. Nhưng may thay, vì tuần lễ thời trang ở Milan vừa kết thúc, chị cô còn bận rộn lựa chọn chuyên đề
cho tạp chí, có lẽ đêm nay sẽ không về.
Lệ Minh Vũ thản nhiên
cười, nâng ly rượu, rồi nghiêng đầu nói với Tô Nhiễm: "Hiếm khi có được
ngày như hôm nay cùng sum họp với mọi người trong gia đình, vết thương
anh không sao, em yên tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!