Tiêu Diệp Lỗi nghe xong liền cười nhạt, đẩy anh ra, cầm lấy một cục gạch...
"Lệ Minh Vũ anh muốn đánh tôi đúng không? Qua đây, cầm cái này đập đầu tôi
đi." Nói rồi đem cục gạch nhét vào tay Lệ Minh Vũ. "Anh đập đi, trừ khi
tôi bể đầu, nếu không thì không xong với tôi đâu."
Lệ Minh Vũ
nhìn hành động và cố chấp của anh mà bật cười, tóm lấy anh lần nữa, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười như có như không, "Thằng nhóc này, còn chưa chịu thôi. Được, để tôi xem không xong thì cậu tính thế nào."
Rất ít người có can đảm đối đầu và tranh luận trực tiếp cùng anh. Trong
giới chính trị, ai cũng ngoài mặt thì hài hòa nhưng sau lưng lại ngấm
ngầm giở trò. Tiêu Diệp Lỗi dám thẳng thắn đôi co với anh như vậy khiến
anh phải nhìn bằng con mắt khác.
"Lệ Minh Vũ, tôi nói cho anh biết, vĩnh viễn tôi cũng không gọi anh là anh rể. Tô Nhiễm..."
Tiêu Diệp Lỗi còn chưa nói xong, liền nghe cách đó không xa tiếng kêu sợ hãi của Tô Nhiễm. Hai người đàn ông vô thức buông lõng tay, nhìn theo hướng phát ra tiếng. Dưới tuyết rơi, Tiêu Quốc Hào say khướt, chân đăm đá
chân chiêu chạy tới, nét mặt ông hừng hực lửa giận, trong tay ông cầm
theo một cái xẻng.
Xa hơn chút nữa chính là Tô Ánh Vân, bà thở
hổn ha hổn hển đuổi theo, thấy Tô Nhiễm liền la to, "Tiểu Nhiễm, cản chú Tiêu con lại, đừng để tới gần Diệp Lỗi."
Ánh mắt Lệ Minh Vũ tối sầm, còn Tiêu Diệp Lỗi thì ngây ra tại chỗ.
Tô Nhiễm theo bản năng tiến lên cản Tiêu Quốc Hào, vội hỏi: "Chú Tiêu, chú muốn làm gì?"
"Cô tránh ra cho tôi. Hay lắm, các người đều gạt tôi phải không? Coi tôi là đồ bỏ đi, cái gì cũng không biết?" Tiêu Quốc Hào xô mạnh Tô Nhiễm,
hướng về Tiêu Diệp Lỗi đang đứng cách đó không xa, điên cuồng hét to,
"Thằng nhóc này, lúc trước anh hứa với tôi ra nước ngoài học kinh tế,
tôi mới đồng ý để anh gặp mẹ anh. Kết quả anh lại đi học nông nghiêp gì
đó. Lẽ nào đời ba anh làm nông dân còn chưa đủ, anh còn muốn tiếp tục
làm ư? Hôm nay tôi không đánh chết anh không được!"
"Chú Tiêu,
chú khoan nóng đã." Tô Nhiễm cũng hiểu được chút ít, nhưng hiện tại
không phải lúc để giải thích. Tiêu Quốc Hào chỉ cần vừa uống rượu thì
liền giống như người điên, cô quay đầu gọi to Tiêu Diệp Lỗi, "Diệp Lỗi,
cậu đi trước, đi nhanh lên đi."
Khi cô còn nhỏ đã từng chứng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!