Chương 6: (Vô Đề)

Tiết Thiệu Trạch, tại sao, ông luôn chà đạp tôi như vậy, chà đạp tôi còn

chưa tính, nhưng Tinh Tinh cũng là con gái của ông, không phải sao?

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?

"Tiết Tinh Tinh cảm thấy mẹ nắm tay cô càng chặt, quay đầu nhìn lại, phát hiện mẹ đang nhìn theo hướng của cha, vẻ phẫn hận trên mặt làm cô cảm thấy xa lạ. Mẹ đối với ba luôn luôn săn sóc tỉ mỉ, tại sao lại…."Tinh Tinh, không có vấn đề gì. Ai bảo con bé nhà

quê đó chưa bao giờ tham gia bữa tiệc sang trọng như vậy?! Mẹ dẫn con đi chào hỏi những tinh anh tiền bối trên thương trường"

Rất nhanh, thái độ của Lữ Bích Viện đã khôi phục lại bình thường, bà dắt tay con gái hòa vào đám người náo nhiệt.

Hôm nay, là đại thọ 80 tuổi của lão thái gia Mộ Dung, mức độ náo nhiệt

đương nhiên không thua kém bữa tiệc cao cấp nào. Không chỉ tất cả con

cháu nhà Mộ Dung đều trở về, còn có rất nhiều thương giới, chính giới

(1), bạn bè, bằng hữu đến chúc mừng.

(1) giới làm ăn, giới chính trị

Ở một góc đại sảnh náo nhiệt, người ngồi ở chỗ cao nhất có thân hình cao

lớn, tóc mai hoa râm, mặc trường bào màu đen chỉ có trong phim truyền

hình mới thấy. Người đàn ông đó chính là Mộ Dung lão thái gia. Tình Tình nhìn khuôn mặt kiên cường, hào phóng của ông, ánh mắt lấp lánh có hồn,

trên dưới đều tản ra hơi thở không giận mà uy, khiến cho cô chưa bước

vào phạm vi đó nhưng trong lòng đã có chút hoảng sợ.

Đứng chung

quanh ông lão đều là những chàng trai cao lớn trẻ tuổi, cha mang theo

cô, sau khi để cho cô chào hỏi lão thái gia, còn lại mấy người kia, Tình Tình ngay cả liếc mắt cũng không dám. Nói chi đến việc nói chuyện với

bọn họ.

Cho đến khi Tiết Thiệu Trạch dịu dàng vuốt đầu của cô,

giới thiệu cô với từng người, cô mới từ trong một đống tên tuổi lúc nãy

phục hồi tinh thần lại. Tại sao còn có người nữa chứ? Không phải giới

thiệu xong hết rồi sao?

"Tình Tình, vị này chính là nhà Mộ Dung Tứ thiếu gia, Mộ Dung Trần. Đừng nhìn Mộ Dung Tứ thiếu tuổi còn trẻ, nhưng đã là phó giám đốc bộ phận tài chính của tập đoàn Mộ Dung"

"Xin chào" Tình Tình ngẩng đầu lên, chìa nửa tay ra, nhìn người đàn ông vẫn

đang cúi đầu. Sau đó khi nhìn thấy gương mặt kia, tay cô cứ như vậy lơ

lửng giữa không trung, ánh mắt sắc bén kia…. Quá quen thuộc, quen thuộc

khiến người ta hoảng sợ.

Là người đàn ông lúc trời tối kia sao? Một chút ý cười nhàn nhạt ngưng ở khóe miệng sau đó biến mất….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!