Chương 5: (Vô Đề)

Cho đến khi xe ngừng lại, Tình Tình mới phục hồi lại tinh thần, quan sát, đánh giá cái sân lớn bên ngoài

Bên ngoài cánh cổng tòa nhà Mộ Dung được bảo vệ nghiêm ngặt, bốn phía vô

cùng tĩnh mịch, cây xanh thành rừng, chim hót hoa thơm, không có ồn ào,

huyên náo đặc trưng của thành thị, hai tòa nhà được chia ra đứng độc lập riêng rẽ, mỗi tòa biệt thự đều cao 5 tầng, phía sau thấp thoáng còn có

thể nhìn thấy kiến trúc cây xanh tựa hồ như giống như đại trạch viện

thời Minh Thanh Trung Quốc.

Trong vườn hoa, đình đài, lầu các,

hòn non bộ, hơn nữa còn có sân tennis, hồ bơi cùng một sân đánh golf

nhỏ, loại trung tây kết hợp chung một chỗ này, tuy rằng chẳng ra sao cả, nhưng ngược lại tạo cảm giác cho người khác thấy được sự hài hòa đến kì lạ.

Bọn họ đến nơi này thì sắc trời cũng dần dần tối xuống, đèn đường vườn hoa từng cây sáng lên, Tình Tình ngẩng đầu lên nhìn cảnh

không thực tế trước mắt, cảnh đẹp như ý thơ, giống như đang đi vào lịch

sử.

Nếu không phải những năm gần đây, Tiết Thiệu Trạch cùng với

nhà Mộ Dung giao dịch, qua lại thường xuyên, cùng với gia chủ nhà Mộ

Dung có giao tình thâm sâu, thì hôm nay cũng không có cơ hội đến tham

gia tiệc đại thọ của Mộ Dung lão thái gia.

Tiết Thiệu Trạch bước lên vòng tay của con gái vào trong tay mình, khi Tình Tình ý thức được

người nắm tay cô là ai, sau đó cô nhíu mày, cô chỉ muốn thoát khỏi bàn

tay to đang kẹp chặt tay cô.

"Con có thể tự mình đi được"

Khuôn mặt của người đàn ông không chút thay đổi, vẫn anh tuấn, lạnh lùng như cũ, chỉ là càng nắm chặt tay của con gái hơn.

Tình Tình không quan tâm đến động tác quá lớn này, giãy giụa sẽ khiến người

khác chú ý hay không?! Cô muốn ông ấy buông tay cô ra, cô không thích

tiếp xúc với người xa lạ, dù người này có là cha của cô cũng vậy.

Nhưng Tiết Thiệu Trạch cũng không muốn buông tay con gái ra. Ông nhìn khuôn

mặt không tình nguyện của con gái, ông dường như nhìn thấy khuôn mặt của vợ ông, vợ ông không nói lời nào, tan nát cõi lòng rời đi, lưu lại cho

ông áy náy vô tận.

Anh nghĩ muốn bù đắp cho em, nhưng em ngay cả một cơ hội cũng không cho anh, cứ như vậy buông tay.

Tại sao em lại quật cường như vậy? Rõ ràng là yêu anh, nhưng lại quật cường muốn rời khỏi?

Mỗi ngày ông đều liều mạng làm việc tiền ông kiếm mấy đời cũng xài không

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!