Trong thư phòng cao
cấp được thiết kế thêm, Mộ Dung Trần cầm điên thoại để dặn dò thư kí
những chuyện hôm nay cần phải xử lý, sau khi giao phó rõ ràng, bởi vì
hôm nay anh không thể đến công ty.
Tối hôm qua, cô chủ động
khiến cho tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, anh thong thả, ung dung dặn dò công việc với giọng điệu thoải mái có thể nghe ra được.
Mặc
dù cô hoàn toàn không biết chính mình đang làm gì, thế nhưng lại làm anh thỏa mãn trước nay chưa từng có. Thì ra, cô đáp lại hoan ái, cảm giác
lại tốt đẹp như vậy. Anh không phải có phần ngớ ngẩn sao? Nhưng, tình
yêu chính là như vậy, ai có thể nói rõ được sao?
Khi anh còn chưa hiểu rõ sự việc như thế nào, thì anh đã bị cuốn vào đầm lầy, khiến anh
càng lún càng sâu không thể nào thoát ra được. Chỉ có điều, người con
gái có chút bướng bỉnh, lại đáng yêu như vậy, xem ra muốn mở trái tim
của cô thì không thể quá gấp gáp.
Không sao, anh có thể đợi. Cho dù đợi của đợi, anh cũng không buông tay.
Sau khi giao phó xong tất cả mọi chuyện, cũng đã hơn một tiếng trôi qua, Mộ Dung Trần mới vừa cúp điện thoại, còn chưa kịp cất vào túi thì một
tiếng chuông quen thuộc đã vang lên.
"Này…." Mộ Dung Trần thoải
mái ngồi dựa ở trên ghế, là Âu Thánh Nguyên. Anh còn không đi xử lý anh
ta, ngược lại hắn còn chủ động tìm tới.
"Tiếp nhanh như vậy?" Bên kia truyền đến âm thanh trêu chọc của Âu giáo sư:
"Tôi cho là cả đêm cậu bị mất hồn rồi chứ?" Xem ra anh đã coi thường sức chiến đấu của ai đó rồi.
"Âu Thánh Nguyên, tôi không nhớ gần đây có chỗ nào đắc tội cậu"
Tại sao hắn lại luôn nghĩ cách thí nghiệm thuốc hết anh lại đến người phụ
nữ của anh. Xem ra, nhân vật như thế sau này không thể để anh ta tiếp
xúc với Tình Tình.
Tuy rằng anh rất thích cô trong mê loạn,
nhưng anh muốn lòng của cô cam tâm tình nguyện chứ không phải dùng
phương thức này. Anh đối tốt với cô, một ngày nào đó cô nhất định sẽ
hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!