"Được rồi, được rồi,
đều là lỗi của anh, đừng đánh nữa, cẩn thận kẻo làm tay bị thương" Lo
lắng tay của cô sẽ đấm đến bị thương, cho nên tay vốn đang xoa đầu cô,
lại quay sang chụp lấy nắm đấm nhỏ, đưa đến bên môi, hôn lên mu bàn tay
trắng noãn đã có chút sưng đỏ.
Không khí đột nhiên trở nên ái muội.
"Anh, anh mau buông tôi ra"
Rốt cục cô cũng phát hiện mình ngồi không đúng chỗ, cô vội vã quay người
muốn xuống, gương mặt bắt đầu nóng lên, từ khi nào cô lại ngồi lên đùi
anh. Hơn nữa chỗ đó…
"Em đừng lộn xộn"
Cô gái nhỏ này lại đang giãy dụa lung tung trên người anh, làm cho người anh bắt đầu nóng lên.
"Mộ Dung Trần, anh mau buông tôi ra" Thật là mất mặt quá, Tình Tình không
biết vì sao mặt của mình lại nóng như trứng chiên rồi, cảm giác xấu hổ
lại mãnh liệt như vậy, không phải cái gì bọn họ cũng đã làm rồi sao? Hơn nữa còn làm ngày đêm không nghỉ, tại sao bây giờ chỉ ngồi trên đùi anh
thôi, cô lại cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng lên phừng phừng, không cách nào giảm được.
"Tình Tình, đừng cử động" Mộ Dung Trần ôm cô càng chặt hơn, vùi đầu ở trong tóc của cô, thanh âm trở nên vô cùng khan khan.
"Tôi không muốn, anh mau buông tôi ra"
Tình Tình đâu nghĩ nhiều như vậy, chỉ mong mau chóng thoát khỏi ngực của
anh, nhưng không ngờ thân thể người đàn ông phía sau đã nhẫn nại đến cực hạn. Cô càng giãy dụa, anh càng kích động.
"Chết tiệt, đã bảo em đừng động đậy rồi"
Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã phiếm hồng của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng
của cô, đầu lưỡi vội vàng tiến vào trong thăm dò miệng của cô, mút lấy
hương thơm tinh khiết của cô.
"Umh…"
Thình lình bị anh
hôn như vậy, làm cho cô phản ứng không kịp, người đàn ông này thật là
hư, lại muốn đối với cô như vậy. Tay nhỏ bé vỗ vỗ lên lưng của anh, muốn anh dừng lại động tác.
Bọn họ chung giường, chung gối được nửa
tháng, ngoại trừ biết thân phận của anh, những thứ khác cô đều không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!