Tình Tình lẳng lặng
ngồi ở ghế lái phụ trên xe, cô không muốn đi cùng bọn họ. Nhưng vừa rồi, người cha trên danh nghĩa của cô đã nói, sau này khi cô về làm dâu
Dương gia cũng sẽ phải tham gia những tiệc xã giao như thế này.
Cô không từ chối được. Cô với Dương Bách Lâm ở bên nhau, không hề có tình
yêu cuồng nhiệt như những người khác, thế nhưng vài năm gần đây, cô đã
tập thành thói quen được anh dịu dàng che chở, cô nghĩ, nếu đây không
phải là yêu, vậy là gì? Ngoài cửa sổ, trời đang đổ mưa nhỏ. Tình Tình
nhìn mưa lác đác rơi, cảnh sắc xa lạ, mẹ của cô luôn dịu dàng như vậy,
nụ cưởi thản nhiên của bà như hiện lên trước mặt cô, mẹ của cô thích mưa phùn triền miên, mưa phùn mỏng manh không đến nỗi làm ướt thân thể,
nhưng sẽ mang đến cảm giác mát lạnh trên khuôn mặt. Làm người ta cực kì
thoải mái.
Mẹ của cô thích ánh mặt trời trong ngày mưa phùn,
không cần che dù, cứ như vậy đi trong mưa…. Mẹ của cô…. Có rất nhiều
chuyện khiến cô lưu luyến mãi không dứt.
Cô thực sự nhớ đến cuộc sống ở Mỹ với mẹ và em trai, nhưng mẹ không cho cô đến.
Khi đó cô còn nhỏ, mẹ nói cho cô biết, đợi tới khi cô trưởng thành, lớn lên rời khỏi Tiết gia mới có thể đi tìm mẹ.
Cho nên, những năm nay, ngoại
trừ mỗi năm cậu đến thăm cô, nói cho cô biết về tình hình của mẹ và em
trai, ngoài ra, cô không được gặp lại những người thân nhất của mình.
Cho nên, đó là lý do khi Dương Bách Lâm nhiệt tình theo đuổi cô, nói yêu
thương cô, cô cũng đồng ý sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Bởi vì cô nghĩ
đến mẹ và em trai.
Những năm nay, vì không cho ba biết sự tồn tại của em trai, bọn họ ngay cả gọi điện thoại cũng không dám.
Cậu nói trên mặt của mẹ đã có nhiều nếp nhăn nhỏ, em trai năm nào sắc mặt
luôn tái nhợt sau khi trưởng thành đã trở thành người con trai anh tuấn.
Nhớ nhung của cô ngày càng trỗi dậy mãnh liệt hơn.
"Tình Tình…."
Lữ Bích Viện ngồi ở ghế sau, mặt không chút biểu cảm nói:
"Một lát nữa đến nhà Mộ Dung, con nên vui vẻ một chút, hôm nay là tiệc mừng thọ của Mộ Dung lão thái gia, chúng ta đến nhà người ta chúc mừng. Đừng để ba con mất mặt"
Nói xong lời này, Lữ Bích Viện hơi nghiêng đầu nhìn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!