Đau, thật sự rất đau! Thì ra cảm giác ăn tát lại đau đến như vậy! Tình Tình
chịu đựng lệ sắp tràn khỏi mi, đẩy Tiết Thiệu Trạch ra : "Tôi có thể tự
mình đi"
Cho dù đau, cô cũng không muốn rơi lệ trước mặt bọn họ.
"Tình Tình, tại sao con lại bướng bỉnh như vậy? Ba là ba của con, quan tâm
con cũng không được sao?" Vô lực buông tay, đây là lần đầu tiên Tiết
Thiệu Trạch đối với cô lớn tiếng như vậy.
Trong giọng
điệu kia có sự đè nén nặng nề, bất luận ai nghe cũng cảm thấy không đành lòng. Nhưng, bây giờ cô không có cách nào suy nghĩ nhiều như vậy, cô
chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng của mình, lẳng lặng ở một mình thôi.
"Thật xin lỗi..." Tình Tình cũng không quay đầu lại chạy lên lâu.
"Tiết Thiệu trạch, anh đứng lại!" Mắt thấy Tiết Thiệu Trạch sắp đuổi theo
Tình Tình lên lầu, Lữ Bích Viện bước lên ngăn trước mặt ôngm
" Lữ Bích Viện, bà đừng ép tôi phải ra tay với bà" Đối mặt với Lữ Bích Viện, Tiết Thiệu Trạch khôi phục lại khuôn mặt lạnh lẽo, nếu như không phải
nóng lòng muốn lên xem Tình Tình như thế nào, ông nhất định không để ý
đến bà ta.
"Tiết Thiệu Trạch, ông xem Tinh Tinh là cái gì?
Trong mắt của ông, vĩnh viễn chỉ có một mình Tiết Tình Tình thôi sao?"
Một bên kéo Tinh Tinh đang khóc thút thít qua, trên khuôn mặt của Lữ
Bích Viện hiện vẻ không phục.
"Ba, con hoài nghi, ba là ba của
con sao?. Bằng không, tại sao từ nhỏ đến lớn, ba không nhìn con lâu một
chút? Tại sao lại thiên vị như vậy? Chẳng lẽ vì Tiết Tình Tình lớn lên
giống tiện nhân đó hay sao?"
" Tinh Tinh, vấn đề này, con tốt
nhất nên hỏi mẹ con, bà ta mới là người hiểu rõ nhất" Tiết Thiệu Trạch
nắm chặt quả đấm, nếu như không phải tự chủ của ông tốt, ông nhất định
đã vung một quyền cho đứa con gái nói chuyện không biết lựa lời này rồi:
"Còn nữa, nếu như từ nay không biết nghe lời, không cần đến nói chuyện với ta nữa"
Thật uổng công, cô kêu ông là ba nhiều năm như vậy, cùng ông sống chung
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!