Tình Tình trợn to con mắt, anh ta rõ ràng là muốn mưu sát cô, chỉ cần nghe
cô phát ra thanh âm kháng nghị, Mộ Dung Trần sẽ hôn sâu hơn, hôn cuồng
nhiệt hơn càng dữ dội hơn.
Mộ Dung Trần hôn, một tay kiềm giữ cái ót của cô, tay còn lại vi vu trên người của cô, từ eo của cô, sau đó
dời lên trên, cuối cùng bàn tay bao phủ lên ngực của cô…. Ngón tay tà ác bóp nó một cái
Bị một người đàn ông khi dễ, chiếm tiện nghi như
vậy. Mặc dủ thân thể cô không làm được gì, cũng không phải cô để cho anh muốn làm gì thì làm.
Tình Tình vì anh xâm phạm mà trợn to mắt,
trong lòng dâng lên nỗi uất ức, hung hăng cắn lên đầu lưỡi đang càn rỡ ở trong miệng của cô
Quả nhiên, đau đớn này ép Mộ Dung Trần không
thể không dừng lại nụ hôn cuồng nhiệt, bàn tay đặt trên ngực của cô càng gia tăng thêm lực trừng phạt, đau đớn nỗi hàng lông mày nhỏ của cô nhăn lại, đồng thời nếm mùi máu tươi trong miệng của cô lan ra
Cô
không thích mùi máu tanh, nhưng không cách nào thoát ra được, bởi vì môi của Mộ Dung Trần vẫn dán lên môi của cô, chậm rãi mở ra đôi mắt sắt bén như dao, ánh mắt nóng rực lại hung ác nhìn chằm chằm cô
Tình
Tình bị anh ta trừng, cảm thấy sợ hãi trong lòng, cũng không muốn khuất
phục, là lỗi của anh ta, anh ta không nên trêu chọc cô, không nên ném đồ của cô, lại càng không nên hôn cô ở trên xe, cô cũng chỉ muốn tự vệ mà
thôi, muốn né tránh nụ hôn này
"Cái miệng nhỏ nhắn này lợi hại
như vậy sao?. Lần sau nếu em còn cắn người nữa, tôi sẽ coi như em muốn
mời tôi lên giường" Mộ Dung Trần thả lỏng ánh mắt, rất hài lòng nhìn
khuôn mặt tái nhợt của cô trở nên đỏ hồng. Sau khi nói ra câu này, bàn
tay lại dời đến đầy đặn bên kia, nặng nề bóp một cái, giống như lời
tuyên bố
"Cái gì muốn mời anh lên giường, mau lấy bàn tay bẩn của anh ra cho tôi"
Lúc này đầu của Tình Tình muốn hôn mê, đưa tay nắm lấy tay của Mộ Dung
Trần, bởi vì vừa mới hôn mãnh liệt, nên lúc này cô còn đang thở gấp, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ lại có chút đau, nhưng cô lại không suy nghĩ
nhiều như vậy, chỗ nào đó trên người đang bị người đàn ông này bóp đau.
Đáng tiếc mặc cô nắm thật lâu, nhưng bàn tay của Mộ Dung Trần vẫn bao phủ phía trên cô như cũ, hơn nữa còn bất chợt siết chặt
" Mộ Dung Trần, anh đừng có quá đáng, mau cho tôi xuống xe…." Hôn cũng
hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, anh ta có thể cho cô xuống xe để tìm đồ của cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!