Chương 21: (Vô Đề)

Dù Mộ Dung Trần thật sự muốn nhốt người con gái kia ở trong phòng cả đời

không để cho cô đi ra ngoài, nhưng dưới sự uy hiếp của những trưởng bối

trong nhà, buộc phải đưa cô về Tiết gia, sau đó bàn đến chuyện kết hôn.

Anh có thể cố chấp, trực tiếp kéo cô đến tòa công chứng để kết hôn, nhưng

anh không muốn. Anh muốn cho người phụ nữ của anh một hôn lễ mà cả thế

giới đều phải hâm mộ, anh muốn tuyên bố với tất cả đàn ông trên thế giới rằng, Tiết Tình Tình chỉ thuộc về một mình anh. Ai cũng không thể tranh giành. Cho nên, sau 2 buổi tối ở lại nhà Mộ Dung, Tiết Tình cũng có thể nhìn thấy lại ánh mặt trời.

Nếu như không phải Mộ Dung Trần kiên trì

muốn đưa cô về nhà, cô nhất định sẽ càng vui vẻ.

Nhưng, cô không có sự lựa chọn. Bây giờ, ngồi ở trong xe người đàn ông này, cô chỉ mong có thể trở về nhà nhanh một chút, sau đó nhốt mình ở trong phòng, không suy nghĩ đến chuyện gì hết. 1 ngày 2 đêm có thể trở thành một giấc mơ,

sau khi tỉnh lại có thể quên hết mọi thứ chứ?

"Thế nào?. Không phải vẫn muốn về nhà sao? Tại sao lại mất hứng?" Mộ Dung Trần vừa lái

xe, vừa nghiên đầu nhìn cô gái tinh thần đang hoảng hốt.

Tối hôm qua, mặc kệ cô phản kháng như thế nào, anh cũng kiên trì muốn ôm cô

ngủ. Biết rõ thân thể của cô không chịu nổi ham muốn của anh, nhưng

người đàn ông đáng chết này buộc cô lấy tay, dùng miệng…. dùng…. Giúp

anh ta… chỉ cần cô phản kháng sẽ trừng phạt cô thân thể rã rời.

Cho nên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn để anh ta ôm ngủ, không dám cử động.

Mộ Dung Trần nghiêng đầu nhìn khí sắc của cô rõ ràng đã tốt hơn hôm qua

rất nhiều. Không muốn đáp lại anh, cũng không biết nên cùng anh nói

chuyện như thế nào. Hai bàn tay trắng noãn để trên đầu gối. Trên ngón

tay vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn, lúc này ánh sáng của nó làm đau nhói

mắt của cô. Bách Lâm, người đàn ông cô yêu nhất. Cô làm sao đối mặt với

anh đây? Làm sao để giải thích tất cả?

"Tình Tình, bắt đầu từ hôm nay em là hôn thê của anh, anh là hôn phu của em rồi. Anh nhất định sẽ chăm sóc em cả đời, không để em chịu bất kì uất ức nào, được không?"

Dịu dàng khi đó, vì sao bây giờ nghĩ lại, lại biến thành sự châm chọc?

Cô không muốn khóc, không muốn! Nhưng, vì sao trái tim lại đau như vậy? Mộ Dung Trần, người đàn ông này thật đáng ghét! Tại sao lại ép buộc cô như vậy?

Đau lòng, tựa hồ như thác nước chảy xiết, càng ngăn cản, nó càng mạnh mẽ hơn, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống!

"Tiết Tình, em khóc cái gì? Tay cầm tay lái nắm thật chặt. Người phụ nữ này! Trên đường về nhà, lại khóc như vậy. Vì người đàn ông kia sao? Đáp lại anh là tiếng nghẹn ngào của cô, một tiếng lại một tiếng."Tôi bảo em đừng khóc nữa, có nghe không?

"Chưa từng có kinh nghiệm dỗ phụ nữ. Mộ Dung Trần muốn dịu dàng nhưng dịu dàng không nổi, Khóe mắt đột nhiên liếc qua chiếc nhẫn trên tay cô, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, tại sao anh lại không chú ý tới, trên tay cô vẫn còn chiếc nhẫn. Đã là người phụ nữ của anh, tại sao có thể giữ đồ của người đàn ông khác chứ."Két…." Một tiếng, xe đã vững vàng ngừng lại ven đường.

"Anh….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!