Mở mắt lần nữa, lại nhìn thấy căn phòng vừa xa lạ lại có chút quen thuộc,
cô vẫn ở chỗ này. Thật hận, thật hận, người đàn ông ác độc này. Đoạt đi
trong sạch của cô, còn bá đạo muốn can thiệp tự do của cô, chẳng lẽ bây
giờ cô ngay cả tự do cũng không có sao?
Con ngươi ngay cả tức
giận cũng không nổi, nước mắt cũng không rơi nổi nữa, kể từ khi xa mẹ và em trai trở về Tiết gia, cô rất ít khi khóc, mấy lần khóc đến mất đi lý trí đều liên quan đến người đàn ông này.
Suy nghĩ một chút, hôm qua, Dương Bách Lâm còn đưa cô về nhà, vì muốn cô vui, còn nói chủ nhật này sẽ ra ngoài chơi.
Cô cho là, sau sự kiện ở vũ hội hôm trước quên
đi, cô vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình, sau đó có thể đi tìm mẹ
và em trai. Nhưng kết quả, chỉ mới một ngày ngắn ngủi, cuộc đời cô đã
xuất hiện biến chuyển long trời lở đất một lần nữa. Vốn tưởng rằng cuộc
sống tươi đẹp sẽ cách cô rất gần nhưng bây giờ tựa hồ như xa xôi vạn
dặm. Hốc mắt lại cảm thấy chua xót, cô dùng sức thở một hơi, ngay cả đến hít thở cũng cảm thấy đau.
Người đàn ông kia, Mộ Dung Trần chết tiệt.
Không cho cô đứng lên? Cô không tin, nếu nơi này là nhà Mộ Dung,
làm sao có thể để anh ta làm loạn như vậy?
Cô muốn đi ra ngoài, tìm người nhà Mộ Dung nói chuyện rõ ràng.
Tình Tình ngồi dậy, trên người của cô đã thay quần áo ở nhà sạch sẽ. Là
người đàn ông ấy thay giúp cô sao? Vừa nghĩ tới cô đã từng cùng với anh
ta thân mật, cô lại tiếp thu không nổi. Đúng rồi, cô nên gọi điện về
Tiết gia chứ? Người đàn ông gọi là ba của cô. Tuy rằng đối xử không tốt
với mẹ cô, nhưng những năm nay đối xử với cô cũng không tệ. Nhưng, tâm
đã tầng tầng kết kết, cô không thể nào cùng ông tiến thêm một bước.
Đúng vậy, điện thoại, cô nhanh chóng quét mắt tìm một vòng trong phòng. Nhìn thấy một bao nhỏ để trên ghế sofa. Lấy điện thoại di động ra, lại phát
hiện vì hết pin mà tắt máy.
Hôm nay, cô một ngày không có đi học, điện
thoại cũng tắt nguồn, Bách Lâm có lo lắng cho cô không? Vừa nghĩ tới
Dương Bách Lâm, trong lòng Tình Tình cảm thấy chua xót.
Bây giờ
đã là lúc nào? Cô chán nản ném điện thoại xuống, không chú ý tới có điện thoại bàn trong phòng, mặc dù đã ngủ suốt một ngày nhưng hai chân vẫn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!