Chương 14: Hết

Ta biết trong lòng nó ngổn ngang tâm sự, lại chẳng biết nên khuyên giải ra sao.

Chỉ đành dặn nhà bếp làm thêm vài món nó thích.

Thế nhưng, vận mệnh vốn thích trêu ngươi, thường hay bất ngờ chuyển hướng.

Vài ngày sau, trong buổi cung yến.

Giữa buổi tiệc, Bắc An Vương — tuổi đã ngoài năm mươi — bỗng nhiên dâng lên binh phù trước mặt thánh thượng.

"Bệ hạ! Thần đệ ở nơi biên ải đã phơi gió cát nửa đời người, thân thể này thật chẳng chống đỡ nổi nữa!"

"Nay thiên hạ thái bình, khẩn xin bệ hạ cho thần đệ hồi kinh, được ở dưới chân thiên t. ử an nhàn tuổi già, cũng để ăn thêm mấy cái giò heo, hưởng chút phúc phần!"

Ông ta nói với giọng điệu hài hước, còn khẽ vỗ bụng mình một cái — tròn trịa mập mạp.

Cả yến tiệc liền bật cười râm ran.

Hoàng đế ngoài mặt vẫn trầm tĩnh, nhưng lời lẽ cũng đã bớt dò xét.

Bắc An Vương chỉ cười khà khà ứng đối, vừa nói vừa vỗ bụng:

"Bệ hạ! Thần đệ không có tâm tư gì khác, thật chỉ là thèm món giò heo kho đỏ ở kinh thành!"

"Thịt dê ở Bắc An tuy ngon, nhưng thần đệ vẫn ăn không quen cái mùi hôi đó! Xin bệ hạ thương xót cho thần đệ già cả!"

Nói rồi, ông ta còn phối hợp đ.á.n. h ra một cái ợ rõ to, miệng bóng loáng dầu mỡ khiến cả hoàng đế cũng không nén được nụ cười.

Cuối cùng, long nhan vui vẻ.

Không chỉ chuẩn tấu.

Còn ban cho một phủ đệ cực kỳ xa hoa, để Bắc An Vương an dưỡng tuổi già tại kinh thành.

Ông ta dùng lui để tiến, triệt để xóa tan nghi kỵ trong lòng hoàng đế.

Cũng nhờ vậy mà đổi được sự phú quý dài lâu cho cả gia tộc.

Một hôm sau bữa tối, Lương Hành nhấp một ngụm trà, bỗng dưng như vô tình hỏi:

"Tiểu tự của Bắc An quận chúa là hai chữ nào?"

Tịnh Du đang cầm chén trà, nghe vậy liền khựng lại.

Trà trong chén suýt nữa tràn ra ngoài.

Nó ngơ ngác nhìn phụ thân nó, cứ ngỡ bản thân nghe lầm.

Lương Hành vờ như không có gì, thong thả nói tiếp:

"Đã tính mời bà mối đến cửa cầu thân, thì cũng nên biết khuê danh của người ta là gì chứ."

Nguyệt Nghi ngồi bên nhìn dáng vẻ sững sờ của ca ca mình, không nhịn được bật cười, lấy cùi chỏ huých Tịnh Du một cái:

"Ca, còn ngẩn ra đó làm gì!"

"Chẳng lẽ đến tên thê t. ử tương lai của mình huynh cũng không biết à?"

Lúc này Tịnh Du mới hoàn hồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!