Chương 16: (Vô Đề)

An cô cô có hơi khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn chăm sóc nàng chu đáo, lo cho ăn uống đầy đủ.

Bà nói:

"Thôi thì xem như trả lại ân tình năm xưa, khi nàng đến cung ta ngủ một đêm, giúp ta đuổi đi mụ già kia."

Tống Trí cũng thường xuyên đến hơn trước, mang cho ta đủ thứ hay ho, so với trước đây còn nhiệt tình hơn nhiều.

Trấn An nghỉ ngơi vài ngày rồi đã nghĩ thông suốt.

Ngày nàng rời đi, nàng nhẹ giọng nói lời cảm ơn ta.

Nàng lại nói:

"Lục tỷ, thật ra ta cũng từng ghen tị với tỷ. Tỷ có một người tỷ tỷ tốt như vậy."

Ta mỉm cười.

Tuế An là may mắn lớn nhất đời này của ta.

Nàng thực sự là tỷ tỷ tốt nhất trên đời.

Ta gật đầu.

"Tiếc là ta chỉ lớn hơn muội có mấy tháng. Nếu ta lớn hơn muội nhiều tuổi, có lẽ ta cũng có thể trở thành một tỷ tỷ tốt của muội."

Chỉ tiếc rằng, số phận trớ trêu.

Đến khi ta có Tuế An bên cạnh, từ từ trưởng thành thành một người tốt, thì giữa ta và Trấn An đã có quá nhiều hiểu lầm, quá nhiều tổn thương, để rồi giữa chúng ta có một ngọn núi không thể vượt qua.

Trấn An cười nhạt.

"Hiện tại, tỷ đã là một tỷ tỷ tốt rồi."

Nàng liếc nhìn ra sau, thấp giọng nói.

"Ta thấy hành lý của tỷ rồi."

"Ngày tỷ rời đi, e rằng cũng là lúc ta bận rộn nhất. Ta sẽ không đến làm phiền tỷ."

"Núi cao đường xa, mong sau này chúng ta vẫn còn ngày gặp lại."

Tỷ tỷ, bảo trọng!

Ta vẫy tay.

Bảo trọng!

Nàng quay người rời đi, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, giống như một vị tướng quân đang chuẩn bị ra chiến trường.

Khi ta quay lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Tống Trí.

22

Ta bật cười.

"Nên thu lại ánh mắt đi thôi. Đợi nàng ấy hòa ly, rồi hẵng tính chuyện khác. Hiện tại tạm thời đừng gây thêm rắc rối, làm hỏng thanh danh của nàng ấy."

Tống Trí đỏ bừng mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!