Chương 13: (Vô Đề)

Tiếng trống nhạc vang rền, tiếng kèn sáo náo nhiệt, mọi thứ trong cung điện dường như đã trở thành quá khứ xa vời.

Trên kiệu hoa, ta mở hộp gấm.

Bên trong có một ít trang sức và một vạn lượng ngân phiếu.

Dù mẫu phi ta có còn sống, có lẽ cũng không thể cho ta nhiều như vậy.

Bà thực sự là một người tốt.

Chỉ tiếc rằng bà có một đứa con trai như thái tử.

Thái tử được lệnh đến tiễn ta xuất giá.

Không phải vì ta, mà là để hoàn thiện hình tượng huynh trưởng yêu thương muội muội, là trữ quân nhân từ đức độ của hắn.

Khi kiệu sắp khởi hành, hắn cố ý đứng bên cạnh, dùng giọng nói chỉ đủ để ta nghe thấy, lạnh lùng nói:

"Sau này không có việc gì thì đừng trở về cung nữa. Hãy an phận hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc phu quân. Đừng ỷ mình là công chúa mà kiêu căng ngang ngược, làm chuyện hoang đường."

Định kiến trong lòng người, chính là một ngọn núi lớn.

May mà ta không có sở thích ngu ngốc dời núi.

Ta chỉ thích đ.â. m thẳng vào tim hắn.

"Thái tử điện hạ, biết nữ nhân chúng ta thích nam nhân thế nào không? Chúng ta thích những nam nhân có thể bảo vệ đất nước, che chở thê nhi. Chứ không phải loại người vô vị đi quấy rối người khác trong ngày đại hôn của họ. Khởi kiệu!"

Kiệu hoa ổn định nâng lên, ta và thái tử không nói thêm một lời nào.

Lúc này, ta mới xác định một điều.

Tất cả chỉ số thông minh cảm xúc của nam phụ si tình đều dành cho nữ chính.

Với những người khác, hắn chẳng khác gì một kẻ ngốc không có EQ.

Sau khi bái đường, ta được đưa vào tân phòng.

Ta cùng An cô cô, Như Hạ, Phương Thảo mở từng hộp quà tặng, nhưng vẫn không thấy quà của Tuế An.

An cô cô vỗ nhẹ lên lưng ta, dịu dàng an ủi.

"Chắc là Tuế An đã rời kinh rồi. Nếu nàng còn ở đây, nhất định sẽ đến. Dù gì, công chúa cũng là muội muội của nàng."

Ta rúc vào lòng An cô cô, khẽ cọ má vào vạt áo bà.

Phải rồi.

Nàng là tỷ tỷ của ta.

Mãi mãi là tỷ tỷ của ta.

Nếu nàng biết ta thành thân, dù có băng sông vượt núi, nàng cũng sẽ đến.

Tống Trí bước vào khi ta đã tắm rửa thay y phục, nằm xuống giường ngủ.

Dù sao cũng là phu thê giả, không cần thiết phải tuân theo quá nhiều lễ nghi.

Hơn nữa, hoàng đế và hoàng hậu căn bản không quan tâm đến hôn sự của ta, ta cũng chẳng cần diễn kịch cho ai xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!