Chương 4: (Vô Đề)

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.

Mỹ nam sợ ta mềm lòng đi thăm Lạc Vi Lan, liền quấn lấy ta, khiến ta ở lì trong phủ ba ngày ba đêm.

Ba ngày sau, ta thực sự chịu không nổi nữa.

"Bản cung muốn ra ngoài!"

Mỹ nam hoảng hốt, vội vàng nói:

"Điện hạ, trong phủ có rất nhiều thứ vui! Hay là... nô gọi năm vị huynh đệ kia tới, cùng nhau chơi?"

Hắn khẽ cắn môi, hiển nhiên là phải lấy hết dũng khí mới nói ra được.

Không muốn, nhưng vẫn phải làm.

Ta hít sâu một hơi.

Cái đầu nhỏ của hắn, rốt cuộc chứa những thứ đáng sợ gì thế này?

Ta xoa mặt hắn, cười nói:

"Có ngươi là đủ rồi. Bản cung thật sự sợ c.h.ế. t trên giường của ngươi đấy. Bản cung sẽ xây cho ngươi một tòa lầu, gọi là Trầm Hương Lâu nhé!"

Mỹ nam lẩm nhẩm mấy lần, sau đó giận dỗi:

"Cái tên này nghe chẳng có chút may mắn nào! Nô muốn một cái tên cát tường hơn!"

Ta nghĩ hắn nói có lý.

Kiếp này, chúng ta không thể để bản thân chìm xuống nữa, nhất định phải cưỡi gió mà bay lên trời cao, một bước lên tận cửu vân.

Ta nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của mỹ nam, chợt bật cười.

"Vậy gọi là Ngạo Hương Lâu đi."

Hồng Trần Vô Định

Xây lầu cần tiền, mà ai có tiền nhất?

Tất nhiên là đám quyền quý thế gia.

Chẳng mấy ngày sau, nhị công tử nhà họ Lạc gây gổ trong tửu lâu, vô tình xô phải ta, liền bị phạt ba mươi trượng.

Lần này, nhà họ Lạc không bỏ tiền chuộc người.

Nhị công tử cắn răng chịu đủ ba mươi trượng, sau đó bị người của ta đưa về nhà.

Nghe nói trên đường về, hắn vừa khóc vừa mắng:

"Cùng một mẹ sinh ra, hắn thì được bỏ ra ba vạn năm nghìn lượng vàng chuộc về, còn ta lại bị đánh ba mươi trượng! Quá thiên vị rồi!"

Ta không nhịn được mà bật cười.

Kiếp trước, nhà họ Lạc trên dưới như một tấm sắt liền mạch, nhị công tử coi Lạc Vi Lan là tấm gương.

Kiếp này... liệu có còn như vậy nữa không?

Ta rất mong chờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!