4
A đệ của ta thật sự đối xử với ta rất tốt.
Hắn lấy một nửa tư khố của mình mang đến Lạc phủ, mong rằng Lạc Vi Lan có thể đối tốt với ta.
Đáng tiếc, Lạc Vi Lan lại coi đó như một sự sỉ nhục.
Đã vậy thì, mang về đi.
Bản cung đang rất thiếu tiền.
Lạc Vi Lan hoàn toàn sững sờ.
Hắn ngẩn ra một thoáng, rồi nghiến răng, chắp tay hành lễ, sau đó thúc ngựa lao đi.
Ta hơi nheo mắt, nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng thoáng ngẩn ngơ.
Mỹ nam nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, cắn nhẹ bờ môi, giọng nói mềm như nước:
"Điện hạ, nhìn nô đây này!"
Hắn, quả thực rất đẹp.
Giống như một ngọn lửa bùng cháy rực rỡ, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lẽo của Lạc Vi Lan.
Ta nhéo nhéo mặt hắn, ngón tay lướt xuống eo, tùy tiện bóp nhẹ vài cái.
Hắn đứng trước mặt bao người, cố nhịn cảm giác nhột mà không dám lên tiếng, khuôn mặt trắng như tuyết thoáng ửng đỏ.
Dáng vẻ ấy, thật kiều diễm.
Ta cực kỳ hài lòng.
Ta ra lệnh cho chưởng sử trong phủ công chúa:
"Bẩm với Ngự sử, buộc tội Lạc Vi Lan một bản. Trong kinh thành không được phép phóng ngựa, hắn muốn tạo phản sao?"
Chưởng sử thoáng sửng sốt, sau đó lập tức phấn khích đi làm việc.
Ta thấy thật dễ chịu.
Lạc Vi Lan không phải phò mã của ta, lại còn muốn hưởng đặc quyền của ta?
Hắn đang nằm mơ sao?
Ta quay sang hỏi mỹ nam:
"Ngươi biết cưỡi ngựa không?"
A, nô không biết.
"Muốn học không? Bản cung dạy ngươi. Sau khi học xong, cưỡi ngựa cho bản cung xem."
Điện hạ——
Giọng hắn kéo dài, mềm mại như tơ lụa, khiến tim ta cũng run lên mấy nhịp.
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!